Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 369: Quyết sách (2)

Chương 369: Quyết sách (2)
“Bây giờ mọi người nghỉ ngơi bình tĩnh trước một phen, rồi cân nhắc kỹ lưỡng một chút.”
“Sau đó chúng ta lại bàn luận việc này.”
Tộc trưởng Ngô hệ thấy thảo luận không ra một cái kết quả, tuyên bố tạm thời nghỉ ngơi, sau đó bàn tiếp.
“Thế Minh, ngươi theo ta một phen.”
Tộc trưởng đứng dậy, gọi riêng Ngô Thế Minh đến sảnh bên cách vách nói chuyện.
“Thế Minh, ngươi hiểu biết tương đối rõ ràng đối với tình huống Ngọa Ngưu sơn.”
“Ngươi nói thật cho ta, Ngọa Ngưu sơn chúng ta còn có cơ hội đoạt lại hay không?”
Tộc trưởng nhìn chằm chằm Ngô Thế Minh, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Một lần này là Ngô Thế Minh đi Ngọa Ngưu sơn, hắn toàn quyền phụ trách giúp đỡ Hàn gia đối kháng với Giang Châu bên kia, nắm rõ tình huống nhất.
“Tộc trưởng, ta cảm thấy Diệp gia, Triệu gia không có khả năng rời khỏi Ngọa Ngưu sơn.”
“Bọn họ điều động nhiều nhân lực vật lực như vậy, giờ nếu lui ra, mặt mũi bọn họ cũng không chịu nổi, không có cách nào ăn nói với phía dưới.”
Ngô Thế Minh nói: “Ta cảm thấy chúng ta thua chính là thua, về sau thắng lại là được.”
“Ta cảm thấy chúng ta tạm thời không nên trực tiếp đối kháng với bọn họ.”
“Chỉ cần Ngô gia chúng ta bất động, vậy liền có đủ sức chấn nhiếp.”
“Người khác cũng không dám dễ dàng đụng đến chúng ta.”
“Nếu là chúng ta tự mình xuống sân đánh cờ, vậy hậu quả khó liệu.”
Một lần này Ngô Thế Minh tuy đi Ngọa Ngưu sơn, nhưng ở mặt ngoài vẫn duy trì câu thông trao đổi với Diệp gia, Triệu gia, tự đặt mình vào tư thái người hòa giải.
Thế lực trong bóng tối của hắn tuy tổn thất không nhỏ, nhưng Ngô gia và bọn họ ở mặt ngoài ít nhất chưa xé rách da mặt.
Ngô gia nếu tự mình xuống sân đánh cờ, vậy chính là đối kháng mọi phương vị.
Ngô Thế Minh cảm thấy Ngô gia bọn họ bây giờ còn chưa có phần thắng lật đổ Diệp gia, Triệu gia.
Đã chưa có phần thắng, vậy còn cố ý muốn đi đánh, không phải ngốc chính là ngu xuẩn.
Tộc trưởng Ngô hệ sau khi nghe xong Ngô Thế Minh nói, lâm vào suy tư.
“Bây giờ Ngọa Ngưu sơn chỉ có Diệp Hạo, Triệu Văn Nghĩa hai tên tiểu bối sao?”
Tộc trưởng Ngô hệ suy nghĩ một lúc, lại mở miệng hỏi.
“Trước mắt chỉ có hai người bọn họ ra mặt.”
Ngô Thế Minh nhắc nhở: “Nhưng nếu chúng ta một khi ra tay, gia tộc phía sau bọn họ sẽ không ngồi xem mặc kệ.”
Tộc trưởng Ngô hệ vỗ vỗ bả vai Ngô Thế Minh, nói: “Thế Minh à, ngươi một lần này đi Ngọa Ngưu sơn cũng vất vả rồi, đã trở lại, vậy nghỉ ngơi một phen cho khỏe.”
“Chuyện Ngọa Ngưu sơn, ngươi không cần phải quản nữa.”
“Tộc trưởng, ngươi xác định muốn đánh?” Ngô Thế Minh thấy thái độ của tộc trưởng, trong lòng đã có phán đoán.
“Thế Minh, ngươi vừa rồi cũng thấy.”
“Chúng ta một lần này nếu không ra tay, không có cách nào ăn nói với người bên dưới.”
“Ngô gia chúng ta cũng không biết để mặt mũi vào đâu.”
“Đánh trước một phen đi, đánh không được lại từ bỏ.” Tộc trưởng Ngô hệ nói: “Không đánh đã chắp tay nhường Ngọa Ngưu sơn, ta cũng không cam lòng.”
“Tộc trưởng, cân nhắc nha.”
Ngô Thế Minh nói: “Một khi ra tay, sẽ không có dư địa quay về.”
“Yên tâm đi, trong lòng ta có tính toán.”
Ngô Thế Minh thấy tộc trưởng tâm ý đã quyết, biết mình nhiều lời vô dụng.
Hắn tuy rất không muốn để Ngô gia trực tiếp xuống sân ra tay với đối phương.
Nhưng hắn chỉ là một thành viên cao tầng Ngô gia mà thôi, còn không thể khống chế quyết sách nội bộ Ngô gia.
“Tộc trưởng, đã muốn ra tay, vậy không thể lấy danh nghĩa của chúng ta.”
“Vẫn là để Hàn gia dẫn đầu đi.”
Ngô Thế Minh đề nghị: “Nếu tình thế không đúng, cần kịp thời cắt đứt quan hệ với Hàn gia, để tránh Ngô gia chúng ta bị liên lụy vào.”
“Ừm.”
Tộc trưởng gật gật đầu.
“Ta đi đường phong trần mệt mỏi chạy về trực tiếp tới nơi này, còn chưa kịp về phủ đâu.”
Ngô Thế Minh nói với tộc trưởng: “Bàn bạc kế tiếp ta sẽ không tham gia, ta đi về thăm vợ con trước, để tránh bọn họ nhớ mong.”
Hắn đối với tộc trưởng quyết định quyết sách muốn ra tay là không đồng ý.
Nhưng hắn lại không có sức thay đổi.
Cho nên hắn cảm thấy vẫn là mắt không thấy tâm không phiền thì tốt hơn.
“Cũng được.” Tộc trưởng cười cười, nói: “Ngươi đi về nghỉ ngơi trước một phen.”
“Buổi tối ngày mai đến phủ ta, chúng ta uống một chén.”

Tứ Thủy huyện, trong một chỗ khe núi hẻo lánh, hơn ba mươi người đầu bù tóc rối ẩn núp.
Mấy đống lửa trại đang hừng hực thiêu đốt, một cây gậy gỗ trên đống lửa xiên mấy con gà rừng, đang nướng.
Ở dưới ngọn lửa nướng, gà rừng chảy mỡ xèo xèo.
Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm gà rừng trên đống lửa, ai cũng nuốt nước bọt.
“Tam bá, ta nếm thử thịt chín chưa.”
Một con em Hàn gia bụng kêu óc cách, đưa tay muốn đi lấy gà rừng nướng.
“Bốp!”
Tam bá nâng tay đánh lên tay gã con em Hàn gia này.
Con em Hàn gia hậm hực rút tay về.
Hắn tức giận mắng: “Gấp cái gì! Quỷ chết đói đầu thai à?”
Người chung quanh sợ tam bá, chỉ có thể cố nén đói khát trong bụng, chờ đợi thịt gà rừng nướng chín.
Không bao lâu, gà rừng đã nướng chín.
“Đến, chia thịt ăn!”
“Người Hàn gia tới đây.”
Tam bá nhìn một lượt đám người đói tới mức mắt xanh lét, gọi bọn họ chia thịt.
Hàn gia nhất thời tụ lại ở trước mặt tam bá, ai cũng nhìn chằm chằm gà rừng nướng chín không dời mắt.
Bọn họ chà chà hai tay, vẻ mặt chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận