Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 172: Đi mà quay lại

Chương 172: Đi mà quay lại
Cũng may đám sơn tặc này sau khi xông vào thành, cũng không có mục tiêu gì.
Rất nhiều sơn tặc xông lên, trực tiếp phá vỡ cửa của cửa hàng dọc phố, đi cướp tơ lụa.
Còn có một ít sơn tặc thì phá vỡ cửa nhà dân chúng, bắt đầu cướp bóc không kiêng nể gì.
Rất nhiều nhà giàu thì thừa dịp sơn tặc ở đường phố cổng thành bên kia đánh cướp, nhân cơ hội từ cổng thành khác gấp gáp trốn đi.
Khi đám đông sơn tặc giả mạo bộ đội sở thuộc Trương Vân Xuyên công vào huyện Đại Hưng.
Bản thân Trương Vân Xuyên dẫn theo hơn hai trăm huynh đệ, đi vòng về dưới thành Ninh Dương.
Bọn họ ẩn thân ở nơi hoang dã ngoài thành, lẳng lặng chờ đợi tin tức của thám tử.
Không bao lâu, nơi xa vang lên tiếng sột soạt.
Huynh đệ phụ trách cảnh giới nhất thời giơ nỏ cầm tay thu được, nhắm về phương hướng thanh âm.
“Khẩu lệnh!”
Huynh đệ nấp trong nơi hoang dã cảnh giới thấp giọng hô một câu.
“Thành Ninh Dương!”
“Hồi lệnh!”
“Huyện Tam Hà!”
Bọn Trương Vân Xuyên tuy vẫn luôn ở bên ngoài đánh trận lăn lộn, nhưng hắn cũng không từ bỏ thao luyện đối với Lang tự doanh.
Ở lúc hành quân nghỉ ngơi ăn uống, hắn cũng có ý vô tình dạy cho các huynh đệ một ít kỹ năng kỹ xảo tác chiến.
Những thứ này đều có thể giữ mạng, các huynh đệ cũng đều học tập tương đối để bụng.
Hơn nữa bọn họ vừa học tập vừa thực tiễn, năng lực các phương diện của huynh đệ Lang tự doanh tăng lên đều rất nhanh.
Sau khi nghe được khẩu lệnh chính xác, huynh đệ cảnh giới lúc này mới buông xuống nỏ cầm tay.
Hai huynh đệ từ nơi xa khom lưng tới đây, ngồi xuống ở bên cạnh đám người Trương Vân Xuyên.
“Làm rõ tình huống chưa?”
Trương Vân Xuyên thấp giọng hỏi hai huynh đệ phụ trách ra ngoài tìm hiểu tin tức này.
Một huynh đệ thở hổn hển trả lời: “Thăm dò rõ ràng rồi.”
“Bây giờ đóng quân trong thành có hai đô binh tương ứng Tả Kỵ quân của Giang Bắc đại doanh, nhân số đại khái có hơn năm trăm người.”
Đô này tuy là đơn vị tác chiến cơ sở trong quân đội Đại Chu, chịu các phương diện ảnh hưởng, nhân số của một cái đô cũng là nhiều ít không đồng nhất.
Ít có một hai trăm người, nhiều thậm chí có bốn năm trăm người.
“Sao có nhiều người như vậy?”
Bàng Bưu sau khi nghe xong lời này, cũng không khỏi nhíu mày.
Bọn họ vốn cho rằng Lưu Quang Đạt đã điều đi đại đa số binh lực truy kích và tiêu diệt bọn họ, thành Ninh Dương này sẽ trở nên trống trơn.
Ai biết thế mà còn đóng quân hơn năm trăm người, thế này có chút khó giải quyết.
“Tin tức xác thực không?”
Sắc mặt Trương Vân Xuyên cũng có chút ngưng trọng, nhìn thám tử xác nhận mãi.
“Chúng ta ở bên đường lớn trốn nửa ngày, mới bắt được một người đưa tin Tả Kỵ quân ra khỏi thành truyền tin.”
Thám tử kia trả lời: “Tin tức là từ trong miệng người đưa tin đó cậy ra, hẳn là tám chín phần mười.”
“Thư đâu?”
Trương Vân Xuyên hỏi: “Bên trong nói gì?”
“Người đưa tin đó nói là lệnh treo thưởng.” Thám tử lấy ra một phong thư đóng đại ấn cho Trương Vân Xuyên: “Hình như là treo giải thưởng đầu lĩnh ngài.”
“Treo giải thưởng ta? ?”
“Đúng.” Thám tử sắc mặt cổ quái nói với Trương Vân Xuyên: “Quan phủ nói bắt được ngài, cho ba vạn lượng bạc tuyết hoa tiền thưởng đó.”
“Thống lĩnh, giá trị ngươi tăng vọt nha!” Bàng Bưu ở một bên trêu chọc: “Nếu không ngài ủy khuất chút, chúng ta tự mình đi nha môn lĩnh chỗ bạc thưởng này đi.”
“Chúng ta không thể để nước phù sa chảy ruộng người ngoài nha.”
“Đi đi đi.”
“Đừng có đề cập cái này nữa.”
“Đừng con mẹ nó toàn mộng đẹp.” Trương Vân Xuyên nghiêm mặt nói: “Cái này con mẹ nó chính là một cái bẫy quan phủ bố trí cho các ngươi những người này!”
“Các ngươi nếu thực trói ta đi quan phủ, tin hay không quan phủ lập tức trở mặt, mang bọn ngươi chém cùng với ta?”
“Nói cũng đúng.” Bàng Bưu ra vẻ trầm ngâm nói: “Đám cẩu quan kia không một ai nói chuyện giữ lời, toàn con mẹ nó lừa dối người ta.”
“Các ngươi vất vả rồi.” Trương Vân Xuyên vỗ vỗ bả vai thám tử nói: “Các ngươi đi nghỉ ngơi trước một chút.”
“Vâng.”
Trương Vân Xuyên chà xát mặt mình, nói: “Trong thành bây giờ có hơn năm trăm quan binh, chúng ta chỉ hơn hai trăm huynh đệ, không dễ làm nha.”
“Nếu không chúng ta ở bên ngoài làm ầm ĩ một chút, phô trương thanh thế, hù dọa quan binh bên trong một chút là được rồi.”
Bàng Bưu nói: “Nếu thật sự đánh vào, chúng ta chút người này không đủ người ta nhét kẽ răng.”
Huynh đệ Lang tự doanh bọn họ tuy từng đánh trận một chút, nhưng so với Giang Bắc đại doanh Tả Kỵ quân người ta trang bị hoàn mỹ mà nói, thua kém không hề nhỏ một chút nào.
Nếu thật sự đánh nhau, bọn họ xác định vững chắc không phải đối thủ.
“Chỉ ở ngoài thành làm ầm ĩ có tác dụng gì.” Trương Vân Xuyên nói: “Trời vừa sáng, vậy xác định vững chắc lộ tẩy.”
“Nếu quan binh trong thành biết được chúng ta chỉ hơn hai trăm người, không cần đại quân của Lưu Quang Đạt trở về, bọn họ ra khỏi thành liền có thể thu thập chúng ta rồi!”
Trương Vân Xuyên cùng Bàng Bưu cũng là mắt to trừng mắt nhỏ, đầu óc đều đang nhanh chóng chuyển động.
Trương Vân Xuyên cảm thấy bây giờ không nên để Vương Lăng Vân đi theo bọn Lâm Hiền.
Nếu giữ lại tiểu tử này, nói không chừng hắn có thể nghĩ ra chiêu số.
“Có rồi!”
Trương Vân Xuyên rất nhanh đã nghĩ ra một biện pháp.
“Biện pháp gì?”
“Ngươi ghé tai lại đây.”
Trương Vân Xuyên vẫy tay với Bàng Bưu, hai người khe khẽ nói nhỏ một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận