Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1794: Đích thân đi tuyến đầu

Chương 1794: Đích thân đi tuyến đầuChương 1794: Đích thân đi tuyến đầu
So với đội quân nhu Tả Ky quân nhân thủ thiếu thốn mà nói, đội vận chuyển khổng lổ của Phú Quý thương hành giải quyết rất tốt vấn để năng lực vận chuyển không đủ của bọn họ.
Đội vận chuyển khổng Lổ của Phú Quý thương hành chiêu mộ không ít nhân thủ, lại thuê Hắc Kỳ tiêu cục làm Lực Lượng hộ vệ.
Vô hình trung Phú Quý thương hành xây dựng vài đội vận chuyển khổng lổ, cũng giải quyết vấn để cơm ăn của không ít lưu dân Trần Châu. Chỉ cần các lưu dân không sợ vất vả, vậy có thể ở trong đoàn xe vận chuyển tìm được việc làm, không đến mức đói bụng.
Đám người Trương Vân Xuyên có đội vận chuyển Phú Quý thương hành làm lực Lượng bổ sung, cũng tiến một bước để cao năng lực bảo đảm hậu cần của quân đội tiền tuyến.
Càng quan trọng hơn là, mang rất nhiều nhiệm vụ vận Lương, đổi vận thương binh giao cho Phú Quý thương hành đáng tin cậy. Đoàn xe vận chuyển của Phú Quý thương hành vì hoàn thành nhiệm vụ tốc độ nhanh nhất, đạt được phần thưởng Tiền Phú Quý thiết lập, hiệu suất vận chuyển của bọn họ ngược lại cao hơn hiệu suất vận chuyển của đội quân nhu Tả Ky quân một chút.
Ngoài trấn Mạnh gia, lượng lớn quân nhu binh cùng một ít xa phu Phú Quý thương hành cùng với đám người Hắc Kỳ tiêu cục bên hông đeo trường đao tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ. Trên đất trống ngoài thôn trấn dựng không ít lêu trại giản dị, một tiểu thương làm ăn cũng ở nơi này hò hét bán vật dụng nhỏ cùng một ít đồ ăn.
Không ít tướng sĩ trong quân, binh sĩ đội quân nhu cùng với người những tiêu cục, đoàn xe vận chuyển kia xuyên qua giữa những lều trại đơn giản này, cò kè mặc cả, náo nhiệt phi phàm.
Khi đoàn người Trương Vân Xuyên đang giục ngựa chậm rãi mà đi, phía trước có đoàn người tới.
Trương Vân Xuyên tập trung nhìn vào, đám người Tả Ky quân quân nhu đại tổng quản Khổng Thiệu Nghi cùng Tuần Phòng quân tham tướng Lưu Vân rõ ràng ở trong đó.
Trương Vân Xuyên ghìm ngựa, đám người Khổng Thiệu Nghi bước nhanh đi tới trước mặt.
Trương Vân Xuyên cũng xoay người xuống ngựa, trên mặt mang theo mỉm cười nghênh đón.
“Bái kiến phó sứ đại nhân!” Đám người quân nhu đại tổng quản Khổng Thiệu Nghi cùng tham tướng Tuần Phòng quân Lưu Vân ùn ùn hướng Trương Vân Xuyên hành lẽ.
“Các vị miễn lễ” Trương Vân Xuyên làm động tác đố một cái, chào hỏi đơn giản với mọi người. “Khổng đại tổng quản, mấy ngày nay ngươi tọa trấn nơi này điều hành Lương thảo, bảo đảm lương thảo cung ứng đại quân tiền tuyến, vất vả rồi.”
Trương Vân Xuyên nhìn Khổng Thiệu Nghi mặc áo choàng thật dày, thấy hắn có chút tiều tụy, cho nên quan thân thăm hỏi một câu. Khổng Thiệu Nghi được yêu mà sợ, vội nói: “Phó sứ đại nhân quá khen rồi, đây đều là điều thuộc hạ nên làm” Trương Vân Xuyên sau khi nói vài câu với Khổng Thiệu Nghi, ánh mắt lại chuyển tới trên người tham tướng Tuần Phòng quân Lưu Vân bên cạnh.
“Phó sứ đại nhân!”
Lưu Vân thấy Trương Vân Xuyên nhìn về phía mình, vội hơi khom người, tỏ ra rất cung kính.
Thời điểm Lưu Vân lúc trước là giáo úy, Trương Vân Xuyên cũng là giáo úy.
Lúc ấy hai bên còn có thể ngồi ngang hàng, hắn thậm chí có thể không thèm để ý Trương Vân Xuyên.
Chẳng qua hắn về sau bởi Cố Nhất Chu phản loạn, hắn hổ đổ trở thành một phần tử của phản quân.
May mà được Trương Vân Xuyên hỗ trợ, lúc này mới lâm trận phản chiến, một lần nữa về tới trận doanh quan quân Đông Nam tiết độ phủ.
Hắn bây giờ tuy thăng nhiệm làm tham tướng Tuần Phòng quân, nhưng Trương Vân Xuyên đã là phòng ngự phó sứ Đông Nam tiết độ phủ. Cấp bậc Trương Vân Xuyên đã bỏ lại hắn xa xa ở phía sau.
Điều này làm trong lòng Lưu Vân cũng cảm khái không thôi, ai biết tiểu giáo úy kia lúc trước, thế mà lao vút lên, làm người lãnh đạo trực tiếp của mình chứ.
“Lưu huynh đệ, ngươi so với ngày xưa gầy hơn không ít.” Trương Vân Xuyên nhìn chằm chằm Lưu Vân gầy gò, quan tâm hỏi: “Các ngươi một trận chiến thành Lâm Xuyên này đánh rất khổ nhỉ?”
Nghe được Trương Vân Xuyên nhắc tới một trận chiến thành Lâm Xuyên, tâm tình Lưu Vân nhất thời trở nên nặng nề.
Nghĩ đến bọn họ khổ chiến hai tháng, vô số tướng sĩ chết trận, tiết độ phủ lại chẳng quan tâm, mũi hẳn liền có chút cay cay.
Nếu không phải vị phó sứ đại nhân trước mắt này phái binh tiếp ứng, phá vây, bọn họ bây giờ đã bị truy binh Phục Châu đánh tan.
Nói không chừng mình bây giờ đã không còn nữa.
“Ài, chúng ta ở thành Lâm Xuyên đánh hai tháng, đánh tới mức chỉ sót lại hơn sáu ngàn huynh đệ.”
Lưu Vân cảm khái nói: “Nếu không phải phó sứ đại nhân phái binh tiếp ứng chúng ta, chúng ta nói không chừng bây giờ đã biến thành một đống xương khô ven đường.” “Một trận này chúng ta thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, vô số tướng sĩ chết ở trước mặt của ta, ta có lỗi với bọn họ...”
Lưu Vân nói một chút, đôi mắt liền đỏ bừng.
Hắn nhìn Trương Vân Xuyên nói: “Ân cứu mạng của phó sứ đại nhân, toàn thể tướng sĩ Tuần Phòng quân chúng ta, suốt đời không quên” Trương Vân Xuyên tiến lên võ võ bả vai Lưu Vân, nói: “Đều là huynh đệ nhà mình, nói những cái đó làm gì” “Tuy một trận chiến này Tuần Phòng quân các ngươi tổn thất thê thảm nặng nề, nhưng các ngươi tóm lại là phá vây đi ra”
“Còn sống so với cái øì cũng mạnh hơn!”
“Bây giờ các ngươi đến địa giới Tả Ky quân chúng ta, vậy là về nhà mình rồi”
Bạn cần đăng nhập để bình luận