Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 935: Tra rõ đến cùng! (2)

Chương 935: Tra rõ đến cùng! (2)
“Ầm!”
“A!”
Trương Võ vị ti trưởng Tuần Bổ ti này tự mình ra tay, hung hăng dạy dỗ Lỗ Vịnh Hạo một trận, đánh cho Lỗ Vịnh Hạo nổ đom đóm mắt.
Hắn túm tóc Lỗ Vịnh Hạo, nhìn chằm chằm gã quát hỏi: “Ngươi một thằng nhãi con, còn chưa to gan như vậy ra tay đối với phó tướng đại nhân nhà ta.”
“Nói, người phía sau ngươi là ai? !”
“Ta nhổ vào!”
Lỗ Vịnh Hạo phun một búng máu ở trên mặt Trương Võ, gã bộ dạng như điên mắng: “Các ngươi muốn ta cắn người khác, các ngươi nằm mơ!”
“Ầm!”
Trương Võ lau đi máu phun tung tóe trên mặt, tung một cú đấm ở trên bụng Lỗ Vịnh Hạo, thân thể Lỗ Vịnh Hạo lập tức đau tới mức gập lại như con tôm.
“Ngươi còn cho rằng nơi này là nhà ngươi à!”
Trương Võ túm tóc Lỗ Vịnh Hạo hung tợn mắng: “Lão tử hôm nay liền để ngươi nếm thử thủ đoạn của Tuần Bổ ti ta!”
“Người đâu, dùng hình cho ta!”
“Vâng!”
Lỗ Vịnh Hạo tuy thừa nhận hắn là vì báo thù cho cha mới phái người ám sát Trương Vân Xuyên, nhưng Trương Võ căn bản không tin.
Hắn cảm thấy nếu không có sai sử, Lỗ Vịnh Hạo một thiếu gia gia tộc nhỏ còn chưa có lá gan lớn như vậy.
Một lần này ám sát chính là Trần Châu trấn thủ sứ, phó tướng Tuần Phòng quân, đây không phải là việc nhỏ.
Hắn hoài nghi sau lưng có bóng dáng Lưu gia, cho nên hắn hy vọng từ trong miệng Lỗ Vịnh Hạo lấy được càng nhiều manh mối hơn, đưa hung thủ thật sự ra công lý.
Buổi tối, trong Trần Châu trấn thủ phủ, tham quân Vương Lăng Vân sải bước đi vào phòng ngủ của Trương Vân Xuyên.
Mắt hắn đột nhiên liếc thấy Tô Ngọc Ninh ngồi ở trên mép giường của Trương Vân Xuyên, đang đút cho Trương Vân Xuyên ăn từng thìa một, hắn ngẩn ra, sau đó có chút xấu hổ muốn rời khỏi.
“Vương huynh đệ, có việc à?”
Trương Vân Xuyên nhìn thấy Vương Lăng Vân muốn lui ra ngoài, gọi hắn lại.
Vương Lăng Vân xấu hổ đứng ở tại chỗ, có chút xấu hổ nói: “Phó tướng đại nhân, ta không biết Tô cô nương cũng ở nơi này...”
Tô Ngọc Ninh mặt ửng đỏ đứng dậy, hơi gật đầu với Vương Lăng Vân, xem như chào.
Nàng quay đầu nói với Trương Vân Xuyên: “Đại nhân, ngày mai muốn ăn cái gì, bảo người nói một tiếng cho ta, ta làm cho ngươi.”
“Ngươi cùng Vương tham quân tán gẫu trước, ta đi về trước.”
Tô Ngọc Ninh sau khi nói xong, dứt khoát lưu loát thu thập hộp thức ăn, xoay người đi ra ngoài.
“Ngọc Ninh thấy ta bị thương, đun cho ta một chút canh gà đưa tới đây.”
Đợi Tô Ngọc Ninh đi rồi, Trương Vân Xuyên sau khi bảo Vương Lăng Vân ngồi xuống, giải thích: “Tay ta bị thương, không nâng lên được, cho nên chỉ có thể làm phiền nàng cho ta ăn, để ngươi chê cười rồi.”
Vương Lăng Vân cũng không vạch trần hắn, cười tủm tỉm nói: “Đại nhân, ta thấy Tô cô nương con người rất tốt, không chỉ có trí tuệ, hơn nữa rất săn sóc, có nàng chiếu cố đại nhân, ta thấy rất tốt.”
“Ta cũng cảm thấy Ngọc Ninh chiếu cố người ta vẫn là rất ổn.” Trương Vân Xuyên tán đồng gật gật đầu.
“Đúng rồi, ngươi tới có chuyện gì?”
Trương Vân Xuyên sau khi cùng Vương Lăng Vân hàn huyên vài câu, hỏi ý đồ đến của gã.
“Ta là hướng đại nhân ngươi bẩm báo tình huống thích khách.”
Vương Lăng Vân nói: “Thích khách bị chúng ta bắt được tại trận không ít, nhưng bọn hắn đều là tử sĩ, tên nào cũng không muốn nói ra.”
“Vẫn là Tô cô nương nhắc nhở Lý hội trưởng triệu tập tai mắt của Hắc Kỳ hội lại, sắp xếp một phen, Tuần Bổ ti lúc này mới theo manh mối bắt được Lỗ gia thiếu gia Lỗ Vịnh Hạo.”
“Tuần Bổ ti vừa rồi phái người tới nói, Lỗ Vịnh Hạo này đã khai rồi, hắn phái người ám sát đại nhân, là báo thù cho cha hắn...”
“Cha hắn cũng không phải ta giết, hắn tìm ta báo thù, đây là tìm lầm người rồi.” Trương Vân Xuyên bực bội nói.
Lúc trước Trương Vân Xuyên quả thật bắt được Lỗ Sâm cha của Lỗ Vịnh Hạo, chuẩn bị áp giải đến Giang Châu tiếp nhận xử trí.
Nhưng ven đường gặp phải lượng lớn bọn giặc phỉ tập kích, Lỗ Sâm bị giết chết ngay tại chỗ, Tuần Phòng quân vì thế còn đặt vào tính mạng hơn hai trăm binh sĩ.
Bây giờ Lỗ Vịnh Hạo tìm hắn báo thù, hắn cảm thấy có chút khó hiểu.
“Đại nhân, tuy Lỗ Vịnh Hạo hắn nói là báo thù cho cha hắn, nhưng ta cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.”
“Theo người Tuần Bổ ti bên kia tới nói, theo bọn họ thẩm vấn cùng quan sát, Lỗ Vịnh Hạo người này đầu óc đơn giản, nói không chừng là bị người ta lợi dụng.”
“Tuần Bổ ti bên kia cho rằng, việc này có thể có quan hệ với Lưu gia, bọn họ chuẩn bị lại xâm nhập điều tra một phen, không vội kết án...”
Trương Vân Xuyên gật gật đầu nói: “Bảo Tuần Bổ ti bọn họ thoải mái đi điều tra, nhất định phải mang việc này tra ra manh mối!”
“Con mẹ nó, nếu không phải các huynh đệ liều chết hộ vệ, nói không chừng một cái mạng già này đã bỏ lại rồi.”
Trương Vân Xuyên một lần này thật sự rất căm tức.
Hắn cùng Lưu gia tuy tranh đấu gay gắt, nhưng cũng bảo trì khắc chế nhất định.
Nhưng một lần này mình thiếu chút nữa lật thuyền trong mương chết mất, huynh đệ dưới trướng vì bảo hộ mình, cũng thương vong không ít, cái này đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn.
Tranh đấu có thể, nhưng bây giờ trực tiếp ra tay đối với hắn, vậy chuyện này chưa xong đâu!
“Rầm rầm rầm...”
Lúc này, thân quân đô úy Tống Điền bước vào phòng ngủ.
“Phó tướng đại nhân, Quách tham quân không xong rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận