Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 142: Tin tức (1)

Chương 142: Tin tức (1)
Một phong thư này đúng là bọn Trương Vân Xuyên đưa tới.
Nội dung bức thư là nói ra thời gian cùng địa điểm hai bên trao đổi con tin.
Lê Tử Quân đọc nhanh như gió, sau khi xem thư xong ngẩng đầu lên, nhìn về phía huyện lệnh huyện Tam Hà.
“Bắc An phong ở nơi nào?”
Khâu huyện lệnh cũng ngẩn ra, sau đó trả lời: “Bắc An phong này là một đỉnh núi nhỏ trong dãy núi Cửu Phong sơn, ở sâu trong vùng núi lớn.”
“Lấy bản đồ đến!”
Lê Tử Quân nghe Khâu huyện lệnh nói hồi lâu, cũng không rõ phương vị.
Một lát sau, Nhạc giáo úy liền cầm tới một phần bản đồ.
“Lê đại nhân, Bắc An phong ở chỗ này.” Nhạc giáo úy chỉ vào một điểm nhỏ trên bản đồ nói: “Chung quanh đều là một ít dãy núi.”
“Trương Vân Xuyên này thật đúng là đủ giả dối!”
Lê Tử Quân đen mặt nói: “Hắn lựa chọn địa điểm trao đổi người ở một chỗ núi cao rừng rậm như vậy, khẳng định là sợ đến lúc đó chạy không thoát.”
“Trương Vân Xuyên nói ở nơi này đổi người sao?”
“Ừm.” Lê Tử Quân nói: “Bọn hắn nói mười ngày sau ở Bắc An phong đổi người.”
Nhạc giáo úy cũng nhíu mày.
“Chung quanh nơi này núi cao rừng rậm, bọn hắn nếu đổi người xong chui vào trong rừng, Tuần bộ doanh chúng ta chỉ sợ không chặn được bọn hắn.”
“Tiểu tử truyền tin kia còn ở bên ngoài đó.”
Nhạc giáo úy đề nghị: “Nếu không chuyển cho Trương Vân Xuyên một câu, đổi một địa điểm khác?”
Đầu óc Lê Tử Quân đang nhanh chóng chuyển động.
“Không, cứ dựa theo thời gian địa điểm bọn hắn nói.” Lê Tử Quân nghĩ một chút, sau đó nói.
“Lê đại nhân, cân nhắc nha.”
Nhạc Định Sơn cũng cảm thấy Lê Tử Quân quyết định có chút qua loa.
Thế này chỉ dựa vào Tuần bộ doanh bọn họ, đến lúc đó ở trong núi cao rừng rậm, chặn được đám sơn tặc đó mới là lạ.
Bọn họ một lần này không chỉ cần cứu viện người trở về, còn muốn lấy đầu bọn Trương Vân Xuyên.
Dù sao Ninh Dương phủ luân hãm, vô số đại lão bị bắt, đây là khiêu khích đối với Đông Nam tiết độ phủ.
Đông Nam tiết độ phủ cũng cần mặt mũi.
Nếu không phải bận tâm an toàn tính mạng của đám người Cố Nhất Chu, bọn họ đã sớm phái binh tìm tòi bọn Trương Vân Xuyên kiểu trải thảm, tiến hành càn quét.
“Bọn hắn nói mười ngày sau đổi người, chúng ta còn có thời gian chuẩn bị.”
Lê Tử Quân nói: “Trừ Tuần bộ doanh các ngươi, ta sẽ lại từ Ninh Dương phủ điều năm doanh binh mã tới đây!”
“Nhiều binh mã như vậy, nhất định khiến bọn Trương Vân Xuyên đám sơn tặc này chắp cánh khó thoát!”
Một lần này Lê Tử Quân đại biểu là Đông Nam tiết độ phủ, phụ trách toàn quyền xử trí sự kiện Ninh Dương phủ bị tập kích.
Hắn cũng được trao cho quyền lớn điều động binh mã.
Hôm nay Giang Bắc đại doanh hơn vạn binh mã đã vào đóng ở thành Ninh Dương, hắn cùng có thể điều động.
“Phái người đi thành Ninh Dương.” Lê Tử Quân phân phó: “Bảo Lưu tướng quân tự mình thống soái năm doanh binh mã đi Bắc An phong!”
“Vì tránh đả thảo kinh xà, bảo bọn Lưu tướng quân đừng tới gần Bắc An phong trước, binh mã đi qua từng nhóm, ẩn nấp ở ngoại vi trước.”
Sắc mặt Lê Tử Quân âm trầm lạnh lùng nói: “Đợi sau khi chúng ta cứu bọn Cố Nhất Chu ra, hắn lại dẫn người thu lưới!”
“Vâng!”
Nhạc Định Sơn nói xong muốn xoay người đi truyền tin cho Ninh Dương phủ bên kia.
“Nhạc giáo úy.”
Lê Tử Quân gọi lại hắn.
“Lê đại nhân còn có gì phân phó?”
“Ngươi ngày mai dẫn Tuần bộ doanh xuất phát.” Lê Tử Quân phân phó: “Ngươi dẫn người đi phụ cận Bắc An phong trước, tìm một nơi kín đáo xây dựng cơ sở tạm thời.”
“Đã phải kín đáo, nhưng lại không thể quá kín.”
“Lê đại nhân, sao ta nghe không hiểu?” Nhạc Định Sơn cũng đầy mờ mịt.
“Ngươi phải lén lút đi.” Lê Tử Quân nói: “Nhưng cũng phải để sơn tặc biết ngươi đi, biết địa điểm các ngươi ẩn nấp.”
“Đại nhân, ta hiểu rồi!”
Nhạc Định Sơn cũng không ngốc, lập tức hiểu dụng ý của Lê Tử Quân.
Tuần bộ doanh bọn họ chính là một tấm lưới giả, mà tấm lưới thật sự là binh sĩ Giang Bắc đại doanh ở ngoại vi.

Mưa to tầm tã, huyện Tam Hà bao phủ ở trong một mảng hơi nước mông lung.
Tổng bộ đầu huyện Tam Hà Lưu Trường Thanh cầm ô giấy dầu tuần tra ở bến tàu huyện Tam Hà, mưa ướt đẫm giày tất của hắn.
“Tổng bộ đầu!”
“Ngài sao lại đến đây?”
Mấy bộ khoái đang ở trong lán trà uống trà bài bạc thấy Lưu Trường Thanh thế mà đến đây, cũng cuống quít đón hắn vào lán trà.
“Sao ta không thể tới!”
Lưu Trường Thanh thu hồi ô giấy dầu, liếc xéo trừng mắt nhìn mấy tên bộ khoái một lần.
“Đang mưa to mà...”
“Là quấy rầy các ngươi uống trà đánh bạc phải không?”
Lưu Trường Thanh nhìn mấy tên bộ khoái đứng chắp tay, giọng điệu không tốt: “Nếu không ta cút luôn bây giờ, để các ngươi tiếp tục đánh bạc!”
“Tổng bộ đầu, ngài đừng tức giận.”
Thấy Lưu Trường Thanh vẻ mặt không vui, bọn họ thầm mắng Lưu Trường Thanh vị tổng bộ đầu này không biết phát điên cái gì.
Đang mưa to còn đi kiểm tra, còn bắt quả tang bọn họ.
Một bộ khoái giải thích: “Tổng bộ đầu, không phải đang có mưa to sao, bến tàu này ngay cả một cái bóng ma cũng không có, cho nên chúng ta lơi lỏng chút.”
“Ngày thường các huynh đệ đều không dám có chút nào lơi lỏng.”
“Đúng, đúng.”
“Chúng ta đang giám sát bến tàu đây.” Có bộ khoái vội vàng phụ họa: “Phàm là có hạng người đáng ngờ, tuyệt đối trốn không thoát đôi mắt chúng ta!”
Lưu Trường Thanh không nghe lời này còn tốt, sau khi nghe xong giải thích, ngược lại càng thêm tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận