Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 812: Như giẫm trên miếng băng mỏng (2)

Chương 812: Như giẫm trên miếng băng mỏng (2)
Tào Vinh khó chịu nói: “Sao không thấy Tô Ngang cho chúng ta một ít rượu thịt ủy lạo chứ?”
“Con mẹ nó, lúc liều mạng hứa hẹn tiền bạc rượu thịt bây giờ đều còn chưa thực hiện đâu, bây giờ ngược lại, Trấn Nam quân chưa lập chút công lao nào, Đông Sơn phủ ngược lại mang rượu thịt này đều đưa hết cho bọn họ bên đó, trong lòng lão tử không phục!”
“Câm miệng!”
Lưu Uyên trừng mắt nhìn phó tướng Tào Vinh càu nhàu một cái, khiển trách: “Rượu thịt là trong tay Đông Sơn phủ người ta, người ta muốn cho ai thì cho kẻ đó, ngươi ở nơi này bực tức cái gì? !”
“Đô đốc đại nhân, ta sai rồi.”
Thấy Lưu Uyên lộ vẻ mặt giận dữ, phó tướng Tào Vinh biết điều ngậm miệng lại.
“Đông Sơn phủ hứa hẹn rượu thịt, bọn họ không cho thì thôi, đợi sau khi về tới Trần Châu, ta thực hiện cho ngươi!”
Lưu Uyên dặn dò phó tướng Tào Vinh: “Chúng ta ở Lâm Xuyên phủ bên kia đánh thua trận, tổn thất không nhỏ, Tiết Độ phủ bên kia xử trí như thế nào còn chưa nói ra đâu.”
“Ở lúc mấu chốt này, đừng gây chuyện cho ta!”
“Vâng!”
“Ngươi đi binh doanh đợi, ước thúc người dưới trướng cho tốt!”
“Bây giờ đại công tử ở Đông Sơn phủ nhìn đó!”
Lưu Uyên nói với phó tướng Tào Vinh: “Nếu ta ở trên đường lại nhìn thấy Tả Kỵ quân ta kỷ luật tản mạn binh sĩ lượn lờ khắp nơi, ăn quỵt, nhiễu dân nữa, ta nhất định nghiêm trị không tha!”
“Đô đốc đại nhân, ta tự mình về binh doanh theo dõi, tuyệt không để bọn hắn rời binh doanh làm bừa!”
“Ừm.”
“Đi đi.”
Tào Vinh oán giận bất thành, ngược lại bị răn dạy một trận, chỉ có thể ngoan ngoãn đi binh doanh.
Lâm Xuyên phủ thua trận khiến đại đô đốc Tả Kỵ quân Lưu Uyên tổn thất nặng nề.
Hắn lúc trước tay nắm trọng binh, Lưu gia bọn họ lại là gia tộc cường đại truyền thừa hơn trăm năm của Đông Nam Tiết Độ phủ, cho nên quyền thế rất lớn.
Nhưng một lần này thua trận, hoàn toàn đánh cho hắn tỉnh lại.
Lưu gia bọn họ lúc trước làm việc quá mức kiêu ngạo ương ngạnh, đắc tội quá nhiều người, bây giờ nếm mùi thất bại, người bỏ đá xuống giếng cũng không ít.
Nghe nói rất nhiều người đã đang hướng Tiết Độ phủ bên kia cáo hắc trạng, nói Tả Kỵ quân của Lưu Uyên hắn kỷ luật bại hoại, giết lương dân mạo nhận công lao, cắt xén quân lương, buôn bán muối tư các thứ.
Trước kia đối với những hắc trạng này hắn căn bản không cần để ý tới, trong tay hắn nắm giữ đại quân, không sợ hãi.
Nhưng bây giờ hắn sợ rồi.
Tả Kỵ quân hắn bây giờ thực lực tổn hao nhiều, nếu Tiết Độ phủ thật sự ra tay với hắn, Lưu gia hắn thật sự không có lực lượng phản kháng.
Chẳng lẽ thật sự phải như Cố Nhất Chu, kéo cờ tạo phản?
Cũng không phải không thể được, chỉ là trả giá quá lớn.
Tả Kỵ quân hắn bây giờ thực lực yếu như vậy, ngay cả phản quân của Cố Nhất Chu cũng đánh không thắng, một khi Tiết Độ phủ phái binh bao vây tiễu trừ, bọn họ cũng không có sức phản kháng.
Lưu gia bọn họ sản nghiệp trải rộng các phủ huyện Đông Nam Tiết Độ phủ, tộc nhân cũng trải rộng các nơi, không giống Cố Nhất Chu dễ dàng như vậy.
Một khi chiến bại, vậy Lưu gia bọn họ không chỉ không thể khôi phục thân phận địa vị hôm nay, còn có khả năng gặp họa diệt tộc.
Đây là nguyên nhân vì sao Lưu Uyên bây giờ cảm thấy mình như giẫm trên miếng băng mỏng, không có thực lực mạnh mẽ làm hậu thuẫn, trong lòng hắn chột dạ!
Hắn bây giờ cần thu mình, thu mình nữa, cần thay đổi tính tình kiêu ngạo ương ngạnh, ai cũng không để vào mắt như ngày xưa.
Bản thân hắn phải gắt gao khống chế quyền lớn Tả Kỵ quân, không để quân quyền rơi rụng ra ngoài, bằng không, ngày lành của Lưu gia bọn họ sắp hết rồi.

Trăng sáng treo cao, phòng khách hậu viện nha môn tri phủ.
Đại công tử Giang Vĩnh Dương thân thể thoải mái ngồi ở chủ vị, đang nói chuyện với đại đô đốc Tả Kỵ quân Lưu Uyên chủ động đến bái phỏng.
Hai người ở sau khi hàn huyên trên trời dưới đất một lúc, Lưu Uyên lúc này mới nói rõ ý đồ đến.
“Đại công tử, ta mấy năm nay tọa trấn Trần Châu, già trẻ gia tộc dựa hết vào đại công tử ngài quan tâm, đặc biệt khuyển tử năm kia phạm tội, vẫn là ngài che lấp cho.”
Lưu Uyên mở miệng nói: “Đại ân đại đức của ngài, Lưu Uyên ta vẫn nhớ ở trong lòng.”
“Chỉ là trước sau quân vụ bận rộn, cho nên không có thời gian tự mình về Giang Châu giáp mặt nói lời cảm tạ.”
Nghe được Lưu Uyên nói như vậy, đại công tử Giang Vĩnh Dương cười khoát tay, nói: “Nhấc tay mà thôi, không đáng nhắc đến, chuyện quá khứ cũng không nhắc lại nữa.”
Năm kia con trai Lưu Uyên ở Giang Châu cưỡng ép dân nữ, còn gây ra án mạng.
Người một nhà đó quậy, muốn đi nha môn cáo trạng.
Lúc ấy Giang Vĩnh Dương vị đại công tử này còn chưa đảm nhiệm đại đô đốc Trấn Nam quân, chỉ đảm nhiệm Giang Châu Trấn Thủ sứ, phụ trách chính là Giang Châu thủ bị.
Hắn lúc đó vừa vặn đi ngang qua, sau khi nghe nói chuyện này, lập tức đánh tiếng với nha môn Giang Châu, ép chuyện này xuống.
Lưu gia về sau bỏ ra một trăm lượng bạc, dẹp yên người nhà nữ tử chết đi, lúc này mới giải quyết được chuyện này.
Giang Vĩnh Dương làm đại công tử Đông Nam Tiết Độ phủ, tuy nói là người nối nghiệp, nhưng trên thực tế còn có hai huynh đệ, vị trí của hắn cũng không vững.
Bạn cần đăng nhập để bình luận