Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1132: Mưu tính (1)

Chương 1132: Mưu tính (1)
“Có mai phục!”
“Mau lấy hàng!”
Đối mặt tập kích đột ngột, tiếng kêu thảm thiết của các gia đinh vang thành một mảng, chưa trúng tên thì ùn ùn lấy binh khí.
Sau hai loạt tên, mấy chục gia đinh của Trương Đức Xương đã ngã xuống hơn phân nửa.
Trương Đức Xương càng bị dọa sợ mất vía, tránh né ở trong xe ngựa không dám đi ra ngoài.
Hắn căn bản không nghĩ ra, ai dám ở địa giới Hải Châu phục kích hắn.
Có người áo đen từ trong nơi hoang dã trào ra, bùng nổ đánh giáp lá cà với gia đinh của Trương Đức Xương.
Ở trong tiếng va chạm của binh khí, tiếng kêu thảm thiết thay nhau nổi lên, không ngừng có người bị chém ngã xuống đất.
Trương Đức Xương chui ra khỏi xe ngựa, ở dưới vài tên gia đinh hộ vệ, muốn chạy trốn.
Nhưng mới chạy ra hơn mười bước, bọn hắn đã bị người áo đen cầm cung nhắm vào.
“Đứng lại!”
“Còn dám động đậy, trực tiếp bắn chết!”
Đối mặt mũi tên hàn quang lập lòe kia, bắp chân Trương Đức Xương có chút như nhũn ra.
“Che chở lão gia xông ra ngoài!”
Hai tên gia đinh nhìn nhau một cái, muốn mạnh mẽ đi phá vây.
Nhưng ngay sau đó, hai gia đinh không sợ chết này liền bị trúng mấy mũi tên, nằm ở trên mặt đất kêu rên, máu tươi ồ ồ chảy ra bên ngoài.
Chém giết chung quanh xe ngựa cũng đã kết thúc.
Gia đinh dưới trướng Trương Đức Xương trừ hơn mười người quỳ xuống đất đầu hàng, còn lại đều bị giết chết.
“Các ngươi, các ngươi là lộ huynh đệ nào trên giang hồ?”
“Ta là Trương Đức Xương của Hải Châu, các ngươi nếu thiếu bạc, ta có thể tặng các ngươi một ngàn lượng, không hai ngàn lượng bạc, chúng ta kết bạn.”
Đối mặt những người áo đen đằng đằng sát khí chung quanh, Trương Đức Xương cố gắng duy trì trấn định, mở miệng hỏi.
“Trương Đức Xương, ngươi xem xem ta là ai?”
Người áo đen tránh ra một con đường, Tô Ngọc Ninh nai nịt gọn gàng đi tới trước mặt Trương Đức Xương.
Trương Đức Xương mượn dùng ánh sáng cây đuốc nhìn nhìn, nhìn hậu sinh trẻ tuổi lạ mặt, quả thật chưa từng gặp.
“Vị tiểu anh hùng này, thứ lỗi ta mắt kém, xin hỏi ngươi là?”
Trương Đức Xương chưa nhận ra Tô Ngọc Ninh.
“Ha ha.”
Tô Ngọc Ninh cười lạnh nói: “Ngươi mấy ngày nay không phải triệu tập rất nhiều nhân mã, muốn vây bắt ta sao?”
“Sao, bây giờ không nhận ra ta?”
Trương Đức Xương nhìn chằm chằm Tô Ngọc Ninh, tựa như gặp quỷ: “Ngươi, ngươi là Tô cô nương? ?”
“Ngươi không phải bị vây ở trong núi sao? ?”
Vẻ mặt Trương Đức Xương đầy kinh ngạc.
Phải biết, hắn đã triệu tập rất nhiều nhân thủ vây chặn nữ nhân họ Tô này, chính là vì bắt nàng, gia tăng lợi thế mình đàm phán với Trương Đại Lang.
Đồng thời hắn cũng muốn trả thù một phen nữ nhân này, dù sao cô ta dám ở trên địa bàn của mình gây chuyện, mình dạy dỗ cô ta một phen.
Nhưng bây giờ nữ nhân này thế mà xuất hiện ở đây, điều này làm hắn khó có thể tin.
“Ha ha, không ngờ được à?”
Tô Ngọc Ninh lộ ra nụ cười.
“Ta nếu là không dẫn hết người của bọn ngươi vào núi, vậy ta làm sao có thể dễ dàng bắt được ngươi chứ, ngươi nói đúng không?”
Nghĩ đến đây vậy mà là một lần kế điệu hổ ly sơn, tâm tình Trương Đức Xương nhất thời chìm đến đáy vực.
Nữ nhân này quá đáng sợ rồi.
Mình thế mà gặp phải cô ta tính kế.
“Ngươi, ngươi muốn thế nào?”
Tô Ngọc Ninh mỉm cười, tủm tỉm nói: “Ngươi phái người giết Tần gia nhiều người như vậy, còn phái người vây chặn ta khắp nơi, ngươi cảm thấy ta sẽ làm cái gì?”
“Tô, Tô cô nương, đó đều là hiểu lầm, một hồi hiểu lầm.”
Trương Đức Xương vội giải thích: “Ta thực tế chỉ là muốn bắt người Tần gia, chặt đứt nguồn cung cấp của các ngươi, ép ngươi từ chỗ ta lấy hàng.”
“Chỉ là người dưới trướng chưa nghe hiểu lời của ta, cho nên mới tạo thành một ít thương vong của người Tần gia.”
“Tô cô nương, ta bằng lòng bồi thường, ta bằng lòng lấy ra một khoản bạc cho Tần gia...”
Trương Đức Xương có thể lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng biết đạo lý phải thuận nước đẩy thuyền, thuận thế mà làm.
Hắn hôm nay rơi vào trong tay họ Tô này, nếu cứng đối cứng, chịu thiệt là mình, vì thế cúi đầu nói lời chịu thua.
Tô Ngọc Ninh nhìn Trương Đức Xương, cười lắc lắc đầu.
“Trương Đức Xương, mấy chục mạng người đó, ngươi nói giết là giết.”
“Ta nếu không phải vận khí tốt, bây giờ nhắm chừng cũng chết ở trong tay ngươi rồi nhỉ?”
“Ngươi muốn xin lỗi, lấy một chút bạc liền giải quyết vấn đề, ngươi không khỏi cũng quá coi thường Tô Ngọc Ninh ta rồi.”
“Tô Ngọc Ninh?”
Trương Đức Xương đây vẫn là lần đầu tiên biết được vị Tô cô nương này tên Tô Ngọc Ninh, hắn cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra từng nghe ở nơi nào.
“Tô cô nương, vậy ngươi nói làm sao bây giờ, chỉ cần ta có thể làm được, ta đều nghe lời ngươi.”
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Trương Đức Xương bây giờ không còn sự ngông nghênh ngày xưa làm lão đại nghề muối, ngược lại ngoan tựa như con mèo nhỏ.
“Trương gia các ngươi ở Hải Châu buôn bán muối tư nhiều năm như vậy, sợ là kiếm không ít bạc nhỉ?”
Tô Ngọc Ninh cười tủm tỉm nói: “Ngươi cho ta năm trăm vạn lượng bạc, vậy chúng ta liền hóa giải khúc mắc trước đây, như thế nào?”
Trương Đức Xương nghe được lời này, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận