Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 989: Gió nổi mây phun! (1)

Chương 989: Gió nổi mây phun! (1)
“Mấy thứ này về sau không chỉ cho Tuần Phòng quân chúng ta, còn có thể cầm tới cửa hàng bán.”
“Vâng, ta nhất định theo đại nhân ngài phân phó, mau chóng xây xưởng lên, sau đó bắt đầu làm việc.”
Trên mặt Tiền Phú Quý tràn đầy nụ cười nói: “Đại nhân, xưởng này của chúng ta còn chưa có tên đâu, nếu không ngài đặt cái tên?”
“Cái này không thành vấn đề.”
Trương Vân Xuyên trầm ngâm, sau đó nói: “Vậy gọi là xưởng quân dụng Trương Tô đi.”
Tiền Phú Quý lập tức nịnh bợ, nói: “Đại nhân, tên này hay, về sau chúng ta nơi này sẽ gọi là xưởng quân dụng Trương Tô!”
“ Trương Tô này là ai thế?”
Tiểu tham quân Hoàng Hạo đi theo phía sau Trương Vân Xuyên gãi gãi đầu, không hiểu.
“Ài, mặc kệ hắn là ai.” Tiền Phú Quý không thèm bận tâm, nói: “Dù sao về sau chúng ta nơi này sẽ tên như vậy.”

Trên đường cái ngoài thành Giang Châu, vó ngựa nện vang mặt đất, phát ra tiếng vang ầm ầm.
Lá cờ cuộn lại một nửa, một đội kỵ binh trang bị hoàn mỹ vây quanh Tả Kỵ quân đô đốc Lưu Uyên hướng về Giang Châu thành lao nhanh.
Khi bọn họ đến Giang Châu thành Thập Lý đình*, Lưu Văn Nguyên sớm đã chờ ở đây lập tức cất bước nghênh đón.
những đình nghỉ chân, tránh nắng tránh mưa thường được xây cách thành trì khoảng mười dặm
“Hí hí hí!”
Lưu Uyên ghìm ngựa, trèo xuống ngựa, sải bước đi về phía Lưu Văn Nguyên.
“Đại ca!”
“Lục đệ!”
Hai người sau khi gọi nhau một tiếng, cánh tay gắt gao đan vào nhau, tiến hành ôm một cái.
“Đại ca, thế cục bây giờ bất lợi đối với chúng ta, ngươi không nên trở về!”
Sau khi hai người buông ra, Lưu Văn Nguyên nhìn đại ca phong trần mệt mỏi, tâm tình đặc biệt phức tạp.
“Lão gia tử không còn nữa, ta làm con, về tình về lý đều nên trở về tiễn người đoạn đường cuối cùng.” Lưu Uyên mở miệng nói.
“Đại ca, bây giờ Tiết Độ phủ chèn ép dữ dội đối với Lưu gia chúng ta.”
Lưu Văn Nguyên vẻ mặt đầy lo lắng nói: “Hai ngày trước Đông Nam Tuần Sát sứ Lý Đình còn liên hợp tuần diêm nha môn, giữ vài thuyền muối tư của chúng ta, giam người của chúng ta.”
“Lý Đình kia chính là một con chó Tiết Độ sứ đại nhân nuôi, Tiết Độ sứ bảo hắn cắn ai, hắn liền cắn người đó.”
“Ta lo lắng Tiết Độ phủ sẽ mượn một việc này để làm văn.”
“Ngươi ở lại Trần Châu bọn họ còn không dám làm gì ngươi, nhiều lắm bắt ta.”
“Nhưng ngươi lần này đến, ta lo lắng bọn họ cũng sẽ ra tay đối với ngươi.”
“Ngươi nếu có điều gì xảy ra, vậy Lưu gia ta liền thật sự xong rồi.”
Lưu Uyên làm trưởng tử của Lưu gia, nắm giữ Tả Kỵ quân, là người chức vụ cao nhất, quyền bính nặng nhất trong mấy huynh đệ Lưu gia.
Hôm nay lão gia tử không còn, Lưu Uyên trở thành cơ sở của Lưu gia.
Bây giờ thấy Lưu Uyên cố ý muốn lấy thân mạo hiểm, trong lòng Lưu Văn Nguyên là thực sự lo lắng thay đại ca cùng tương lai của Lưu gia bọn họ.
Lưu Uyên vỗ vỗ cánh tay Lưu Văn Nguyên nói: “Lục đệ, ngươi yên tâm đi, trong lòng ta có tính toán.”
“Tiết Độ sứ đại nhân của chúng ta là một người yêu quý thanh danh của mình.”
Lưu Uyên cười lạnh nói: “Bây giờ ta trở về chịu tang tận hiếu, hắn nếu ra tay đối với ta, vậy hắn là khó làm kẻ dưới phục tùng.”
Lưu Văn Nguyên thấp thỏm lo âu nói: “Hắn yêu quý thanh danh của mình, nhưng Lý Đình kia dưới trướng hắn vẫn luôn lãnh khốc vô tình, hắn sẽ không có nhiều cố kỵ như vậy.”
“Lý Đình chỉ là một con chó của Tiết Độ phủ mà thôi, chưa được chủ tử cho phép, hắn là sẽ không cắn người bừa bãi.”
Lưu Uyên khoát tay nói: “Chúng ta trước không nói những thứ này.”
“Tam đệ bây giờ tình huống như thế nào?”
Lúc trước lão Tam Lưu Đỉnh bị áp giải về Giang Châu, Lưu Uyên vẫn luôn rất lo lắng cho tình huống tam đệ này của mình.
“Tam ca bây giờ bị giam giữ ở trong đại lao Giang Châu, do người của Đông Nam Tuần Sát nha môn phụ trách thẩm vấn, lũ khốn đó đã tiến hành nghiêm hình tra tấn đối với Tam ca.”
“Ta hai ngày trước đi thăm, nhìn thấy Tam ca cả người đều là thương thế...”
Lưu Uyên nghe vậy, nắm tay siết vang răng rắc.
“Khinh người quá đáng!”
“Đám tay sai này, ta sớm hay muộn phải mang bọn hắn băm hết!”
Tiết Độ phủ đối với Lưu gia bọn họ là thái độ chèn ép, cho nên dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền.
Những người kia trước kia đối với Lưu gia bọn họ rất cung kính, hôm nay đều nhe răng trợn mắt, thái độ đối với Lưu gia bọn họ trở nên ác liệt.
Nếu là trước kia, đừng nói là ai dám nghiêm hình tra tấn Lưu Đỉnh bị giam giữ đến trong đại lao, nhắm chừng còn phải rượu thịt ngon lành hầu hạ.
Hai huynh đệ sau khi ở Thập Lý đình tiến hành một phen nói chuyện với nhau, Lưu Uyên ở dưới lục đệ Lưu Văn Nguyên đi cùng, trực tiếp nghênh ngang vào Giang Châu thành.
...
Trần Châu, nha môn Trấn Thủ sứ, đô úy Tống Điền gõ vang cửa phòng của Trương Vân Xuyên.
“Chuyện gì?”
Trương Vân Xuyên đang cúi ở trước bàn lật xem tấu báo ngẩng đầu nhìn thấy Tống Điền đứng ở cửa, mở miệng hỏi.
“Đại nhân, người Giang Châu tới.” Tống Điền chắp tay nói.
“Là ai?”
“Ta hỏi rồi.” Tống Điền trả lời: “Hắn không nói cho ta biết.”
“Ồ?”
Trương Vân Xuyên ngẩn ra, hắn hỏi: “Bây giờ người ở nơi nào?”
“Ở phòng khách.”
“Được, ta đi gặp hắn.”
Lúc trước tham tướng Tuần Phòng quân Chu Hào từng tới một chuyến, tự mình truyền đạt mật lệnh của Giang Châu, về sau hắn lại thu được một ít mật lệnh Tiết Độ sứ đại nhân đưa tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận