Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 815: Thẳng thắn (2)

Chương 815: Thẳng thắn (2)
“Theo ta biết, sơn tặc cảnh nội Đông Nam Tiết Độ phủ ta phần lớn đều là lưu dân từ các nơi chạy tới, bọn hắn tụ tập ở núi rừng, làm hại địa phương, đây mới là căn nguyên.”
Lê Hàn Thu dừng một chút, sau đó nói: “Đương nhiên, Đông Nam Tiết Độ phủ ta cũng có một ít người bị mê hoặc đầu nhập sơn tặc, nhưng số lượng không nhiều, đều là một dúm mà thôi.”
“Dân chúng Đông Nam Tiết Độ phủ ta, vẫn là cảm kích ân điển của Tiết Độ sứ đại nhân mà an cư lạc nghiệp.”
Nghe được chỉ có một dúm người bản địa bị mê hoặc theo giặc, trong lòng Giang Vạn Thành thoải mái hơn chút.
“Đám lưu dân này quá không biết điều rồi!”
Giang Vạn Thành có chút tức giận nói: “Ta phái người cứu tế bọn hắn, bọn hắn không những không mang ơn, ngược lại tụ tập trong núi rừng, nhiễu loạn Đông Nam Tiết Độ phủ ta, lúc trước không nên để bọn hắn vào Đông Nam Tiết Độ phủ chúng ta!”
Lê Hàn Thu nghe vậy, chưa hé răng.
Cái này căn bản không phải lưu dân không mang ơn, đó là bởi vì cứu tế chỉ là hình thức.
Quan viên phụ trách cứu tế trung gian kiếm lời túi tiền riêng, cất phần lớn lương thực tiền bạc vào hầu bao của mình, lưu dân căn bản không đạt được cứu tế mà thôi.
Lưu dân không được cứu tế, bọn họ lại không xin được cơm, bọn họ chỉ có thể đi cướp.
“Tiết Độ sứ đại nhân, ta có một câu, không biết có nên nói hay không.” Lê Hàn Thu có chút do dự.
Giang Vạn Thành quay đầu nhìn chằm chằm Lê Tử Quân ấp a ấp úng, nói: “Lão Lê à, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, chính là phụ tá đắc lực của ta.”
“Nơi này chỉ có hai chúng ta, có lời gì, cứ nói đừng ngại.”
Lê Hàn Thu hơi khom người nói: “Tiết Độ sứ đại nhân, vậy ta liền nói thẳng.”
“Nếu là nói không đúng, còn xin Tiết Độ sứ đại nhân chớ trách.”
“Nói đi.”
Lê Hàn Thu làm Chi Độ sứ, tính là cao tầng của Đông Nam Tiết Độ phủ bọn họ.
Bây giờ nói chuyện cũng do dự như thế, khiến Giang Vạn Thành cũng tò mò, rốt cuộc gã có bí ẩn gì khó ngôn.
“Tiết Độ sứ đại nhân, Đông Nam Tiết Độ phủ chúng ta nhìn như một mảng tường hòa yên tĩnh, trên thực tế đã đến hoàn cảnh rất nguy hiểm.”
“Nếu là chúng ta không lập tức áp dụng thi thố bổ cứu, một khi thế cục mất khống chế, Đông Nam Tiết Độ phủ ta sẽ rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục!”
Lời không dọa chết người không thôi.
Lời của Lê Hàn Thu vị Chi Độ sứ này khiến Giang Vạn Thành cũng ngẩn người.
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
Giang Vạn Thành nhìn chằm chằm Lê Hàn Thu vài lần, cảm thấy gã có phải có chút nói ngoa hay không?
“Tiết Độ sứ đại nhân, ta tuyệt đối không phải nói ngoa.”
Lê Hàn Thu giải thích: “Tả Kỵ quân ở trên chiến trường thảm bại, ở mặt ngoài là đại đô đốc Lưu Uyên cầm binh sai lầm, phản quân Cố Nhất Chu được thế lực bên ngoài nhúng tay.”
“Trên thực tế nguyên nhân cấp bậc sâu hơn, lại ở bên trong chúng ta nha.”
Giang Vạn Thành thấy Lê Hàn Thu vẻ mặt nghiêm túc, biết gã sẽ không nói bừa bãi.
“Đi, đến bên kia ngồi xuống nói.”
Hắn gọi Lê Hàn Thu đến trên bậc thang bên đê sông ngồi xuống, hoàn toàn không để ý hình tượng Tiết Độ sứ một phương.
“Ngươi nói xem, Tả Kỵ quân chiến bại còn có nguyên nhân gì.”
Giang Vạn Thành rất có hứng thú đối với điều này Lê Hàn Thu đưa ra.
Lê Hàn Thu đã nói đến trên phần này, hắn cũng bất chấp mọi giá.
“Tiết Độ sứ đại nhân, Tả Kỵ quân chúng ta trăm năm trước ở trong bát vương chi loạn chiến công hiển hách, có thể nói là uy chấn Đông Nam, là uy phong cỡ nào!”
“Nhưng hơn trăm năm qua, Tả Kỵ quân chúng ta nhìn như binh hùng tướng mạnh, nhưng trên thực tế lại là tựa như gỗ mục, động một cái là vỡ nát.”
“Nguyên nhân xét đến cùng, chính là vì quan tướng trong Tả Kỵ quân đều là kế thừa, đám người phó tướng Tào Vinh, Giang Nghị, Mã Phúc Sơn, hầu như đều là như thế.”
“Ngoài ra, giáo úy, đô úy chỉ cần có đủ quan hệ, đủ bạc lo lót, vậy cũng có thể làm.”
“Binh sĩ bình thường của Tả Kỵ quân cũng là như thế, bọn họ chỉ cần lo lót bạc, vậy liền có thể tiến vào Tả Kỵ quân tham gia quân ngũ.”
Lê Hàn Thu nhìn Giang Vạn Thành một lần, thấy y chưa hé răng, tiếp tục phun cho sảng khoái.
“Rất nhiều người ở trong Tả Kỵ quân làm lính hai mươi năm, ba mươi năm, bọn họ từ tiểu tử chưa hết mùi hôi sữa tới bây giờ đã hành quân cũng phải cố sức, vẫn ở trong quân làm lính.”
“Bọn họ không chỉ ở trong quân làm lính, còn dựa vào thân phận của mình làm một ít việc làm ăn vi phạm lệnh cấm, tích góp không ít gia nghiệp.”
“Lưu Uyên vì thắng được tướng sĩ trong quân ủng hộ cùng duy trì đối với hắn, đối với những chuyện này đều là mở một mắt nhắm một mắt.”
“Tả Kỵ quân dựa vào những việc làm ăn này, không chỉ các quan tướng có thể mua đất mua ruộng, binh sĩ bình thường cũng có thể cưới vợ sinh con.”
Lê Hàn Thu vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiết Độ sứ đại nhân, tướng sĩ Tả Kỵ quân từ trên đến dưới có thể nói đều đã bưng bát sắt*.”
ám chỉ có 1 công việc trong biên chế, ăn lương ổn định
“Bọn họ không cần đánh trận, cũng có thể sống rất ổn.”
“Bây giờ để bọn họ đi chém giết với đám phản quân do lưu dân tạo thành kia, bọn họ có vợ con già trẻ, có nhà cửa đất đai của mình, bọn họ tự nhiên không muốn quên mình phục vụ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận