Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 61: Cửu tử nhất sinh (2)

Chương 61: Cửu tử nhất sinh (2)
Trương Vân Xuyên thì chạy như điên truy kích hai người này, không muốn tha cho bọn họ.
“Hắn đuổi kịp rồi!”
Nhìn thấy Trương Vân Xuyên cách bọn họ càng lúc càng gần, trên mặt bọn họ tràn đầy nét hoảng sợ.
Người có tên cây có bóng.
Trương Vân Xuyên đầu tiên là giết huyện úy, trở thành hảo hán tiếng tăm lừng lẫy.
Hắn ở trong trại lại đánh tơi bời Bạch tam gia, làm người ta kiến thức được sự lợi hại của hắn.
Mới vừa rồi hắn lại tự tay xử lý Bạch tam gia.
Hắn ở trong lòng hai thủ hạ Bạch tam gia này, nghiễm nhiên trở thành một gã sát thần giết người không chớp mắt.
Bọn họ thậm chí không có lá gan giao thủ với Trương Vân Xuyên.
Trương Vân Xuyên từ sau lưng đuổi kịp một người, trường đao chợt đâm ra.
Sắc bén xuyên thấu thân thể người nọ.
Người nọ nhìn thấy mũi đao từ ngực toát ra, cũng là vẻ mặt tràn đầy không dám tin.
“A!”
Hắn phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Trương Vân Xuyên một cước đạp ngã hắn, lại bổ một đao, dứt khoát quyết đoán kết thúc tính mạng của gã.
Nhìn thấy đồng bạn bị giết, một người khác cũng bị dọa sợ mất vía, chạy càng nhanh hơn.
Trương Vân Xuyên chạy lấy đà một phát, hung hăng ném trường đao ra ngoài.
“Phập!”
Trường đao trực tiếp xuyên thấu thân thể tên thủ hạ chạy trốn kia.
Người chạy trốn kia sau khi mượn dùng quán tính chạy về phía trước thêm vài bước nữa, lúc này mới ‘Bịch’ một tiếng ngã lăn xuống đất.
Hắn cũng chưa chết ngay lập tức.
Hắn đang giãy dụa, ý đồ bò về phía xa.
Trương Vân Xuyên đi qua, giẫm lên tay hắn.
“Phốc!”
“Phốc!”
Trường đao rút lên lại đâm xuống.
Ước chừng đâm vài đao, hắn lúc này mới thở hổn hển xoay người đi giúp huynh đệ của mình.
Ở dưới sự trợ giúp của hắn, hai thủ hạ khác của Bạch tam gia cũng rất nhanh ngã xuống trong vũng máu.
Sau khi giết chết Bạch tam gia cùng bốn thủ hạ của gã, bọn Trương Vân Xuyên cũng tựa như thoát lực, mệt tới mức thở đứt quãng.
Trương Vân Xuyên nhìn thấy thi thể đám người Bạch tam gia nằm ở trên mặt đất, trong lòng cũng thầm nghĩ một tiếng nguy hiểm thật.
Mấy người này nếu không chạy, cứng đấu cứng liều với bọn họ, hươu chết về tay ai còn chưa biết.
Nhưng Bạch tam gia vừa chết, cũng nhất thời làm bọn họ hoảng hốt.
Lúc này mới để bọn họ chiếm tiện nghi.
“Đại, đại ca... Chúng ta giết bọn Bạch tam gia rồi.”
Một huynh đệ người đầy vết máu loang lổ, hắn nhìn thấy Bạch tam gia chết đi, cũng có chút sợ hãi.
“Đại đương gia nói không thể xuống tay đối với huynh đệ của mình, bằng không, ba đao sáu lỗ, phải bị xử tử...”
Lúc trước Đại đương gia Trấn Sơn Hổ đã từng nhắc đi nhắc lại ở trong trại.
Nếu ai dám nội chiến, người một nhà đánh người một nhà mà nói, hậu quả rất nghiêm trọng.
“Bọn hắn muốn giết chúng ta trước.” Trương Vân Xuyên nhìn bọn họ nói: “Chúng ta chỉ là bị ép đánh trả mà thôi!”
“Hơn nữa, bây giờ nơi này chỉ ba người chúng ta.”
“Trời biết đất biết ngươi biết ta biết.”
Trương Vân Xuyên nhìn chung quanh, sau đó nói: “Chỉ cần chúng ta không nói, ai biết là chúng ta giết chết bọn hắn?”
“Nhưng, nhưng bọn hắn đã chết.” Một huynh đệ run rẩy nói: “Chúng ta không có cách nào ăn nói nha.”
Trương Vân Xuyên nhìn thấy hai huynh đệ trung thực này, cũng có chút không biết phải nói gì.
“Cứ nói là những người không quen biết kia tập kích chúng ta.”
Trương Vân Xuyên nói chuyện, đồng thời cũng phân phó bọn họ: “Mỗi người các ngươi đi chém Bạch Hào mấy đao.”
“A?”
“Đi!”
Trương Vân Xuyên mặt lạnh lùng quát.
Hai huynh đệ này đối mặt Trương Vân Xuyên hung thần ác sát, cũng không dám làm trái.
Bọn họ cũng đi tới trước thi thể Bạch tam gia, khẽ cắn môi, chém lên thi thể hắn vài đao.
“Giết Bạch tam gia bây giờ các ngươi cũng có phần rồi.”
Trương Vân Xuyên nhìn bọn họ nói: “Các ngươi nếu nói ra, vậy các ngươi cũng khó thoát chết.”
“Đại ca, ngươi yên tâm đi, chúng ta tuyệt đối không nói lung tung.”
Bọn họ cũng lập tức cam đoan.
Trương Vân Xuyên cũng gật gật đầu.
“Đi, về quan đạo trước.”
Trương Vân Xuyên cũng không dám ở lâu trong rừng thông.
Lập tức dẫn theo hai huynh đệ cũng bị thương này quay trở về quan đạo.
Nhìn thấy bọn Trương Vân Xuyên vết thương chồng chất trở về, bọn Đại Hùng ở trên quan đạo cũng cả kinh biến sắc.
“Đại ca, các ngươi đây là làm sao vậy?”
Bọn Đại Hùng vội vàng chạy tới hỏi.
“Mới vừa rồi ở trong rừng gặp phải một đám người không rõ thân phận tập kích.”
Trương Vân Xuyên giải thích: “Chúng ta đã chết mất mấy huynh đệ.”
“Cái gì?”
Bọn Đại Hùng nghe xong, cũng chấn động không thôi.
Vừa rồi nghe thấy trong rừng có tiếng hô giết, bọn họ còn cho rằng là bọn Trương Vân Xuyên đang bắt mã phu thanh niên chạy trốn.
Lâm Hiền còn cố ý dẫn người tiến vào trong rừng thông giúp đỡ.
Nhưng ai biết lại là có người muốn giết bọn Trương Vân Xuyên.
“Con mẹ nó!”
“Ai chán sống hả, thế mà dám tập kích chúng ta!”
Đại Hùng lập tức nổi giận mắng: “Ta đi làm thịt bọn hắn!”
Trương Vân Xuyên thì kéo lại Đại Hùng đằng đằng sát khí: “Lão nhị đã dẫn người đuổi theo.”
“Ngươi mau qua bên kia nói cho La nhị gia.”
Trương Vân Xuyên phân phó Đại Hùng: “Cứ nói chúng ta bên này đã gặp phải người không rõ thân phận tập kích, cần hắn phái người tiếp viện chúng ta.”
“Được!”
Đại Hùng gật gật đầu, xoay người hướng về quan đạo bên kia chạy đi.
Ở bên kia quan đạo, sơn tặc Cửu Phong sơn trại ở sau khi trả giá mấy chục người thương vong, Trường Phong tiêu cục người đã bị giết tan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận