Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 628: Phản quân (1)

Chương 628: Phản quân (1)
“Phi Báo doanh có mấy ngàn người, chỉ cần bọn họ thủ vững không ra, phản quân cho dù đến Tứ Dương huyện, trong thời gian ngắn cũng không làm gì được bọn họ, bảo bọn họ không cần kinh hoảng.”
Trương Vân Xuyên sau khi nghĩ một chút, lại bổ sung nói: “Như vậy, bảo Đại Hùng dẫn một đô binh mã đi Tứ Dương huyện tọa trấn.”
Phi Báo doanh lúc trước giáo úy là Đặng Kiệt, từ sau khi xảy ra xung đột, Đặng Kiệt bị Tiễu Tặc sứ Lê Tử Quân trực tiếp chặt đầu.
Tầng quan quân Phi Báo doanh từ trên đến dưới đều bị thanh tẩy một phen, quan quân bổ sung đều là người giáo úy mới Thái Quý mang đi.
Nhưng những người đó dưới trướng Thái Quý lại đều là chưa từng đánh trận, rất nhiều đều là xuất thân thân vệ của nguyên tham tướng Diệp Hạo.
Hôm nay đại chiến sắp tới, giáo úy Thái Quý bản thân bị trọng thương trở về Giang Châu, bọn họ không có người tâm phúc, hoảng hốt tự nhiên là khó tránh khỏi.
Trương Vân Xuyên quyết định đem chu hùng phái quá khứ tọa trấn, lấy ổn định Tứ Dương huyện, bảo đảm cánh an toàn.
“Ngươi tự mình dẫn người đi một vùng này.”
Trương Vân Xuyên ở bắc bộ Tứ Dương huyện vẽ một vòng tròn trên bản đồ, nói với Từ Kính: “Phải làm rõ đại đội phản quân hoạt động ở vùng này hay không.”
“Nếu là nơi này có toán nhân mã lớn của phản quân, làm rõ binh lực nhân số cùng phiên hiệu của bọn hắn.”
“Nếu là chỉ có các nhóm nhỏ bộ đội phản quân lúc trước phát hiện, vậy để Đại Hùng dẫn người đi quét sạch phản quân vùng này.”
“Rõ!”
Ngay lúc này, đô úy Lưu Tráng sải bước đi vào.
“Tham tướng đại nhân, ta có quân tình khẩn cấp bẩm báo!”

Tiền tuyến Phi Báo doanh, quan đạo đã bị đào đắt, trong chiến hào che kín hàng rào gỗ cùng mâu trúc bén nhọn, dày đặc rậm rạp, làm người ta nhìn mà e sợ.
Hơn ngàn quân sĩ Phi Báo doanh ở dưới một đô úy chỉ huy thủ ở chỗ này.
Ở trên một chỗ phòng tuyến này, các quân sĩ Phi Báo doanh đang ở trong tiếng quát của quan quân, khẩn trương bận rộn.
“Hố bẫy ngựa đào sâu một chút!”
“Bên kia dựng hàng rào lên!”
“...”
Đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu ở thành Lâm Xuyên phản loạn.
Loạn binh bây giờ đang hướng khu vực xung quanh khuếch tán, rất nhiều thôn xóm đều đã gặp đốt giết cướp bóc.
Phi Báo doanh đóng giữ ở Tứ Dương huyện cũng khẩn trương hẳn lên.
Một đô binh mã này của Hà Khuê vốn là ở cảnh nội Tứ Dương huyện phụ trách quét sạch tàn quân sơn tặc.
Nhưng bây giờ loạn binh chạy tới, bọn họ khẩn cấp bố trí ở nơi này, làm phòng tuyến thứ nhất ngăn cản phản quân.
Trên cành cây to nơi địa thế tương đối cao, mấy lính gác Phi Báo doanh đang nhìn ra xa.
Đột nhiên, bọn họ nhìn thấy nơi xa bốc lên khói bụi cuồn cuộn, bọn họ nhất thời thần kinh căng thẳng hẳn lên.
Khi bọn họ thấy rõ là có mấy chục kỵ binh hướng về bọn họ càn quét đến, bọn họ lập tức gõ vang vung nồi* báo động trước.
từ gốc: la oa, là dụng cụ dùng trong quân, vừa dùng để nấu ăn vừa có thể làm kẻng báo động
“Keng keng keng!”
“Keng keng keng!”
“Phản quân tới rồi!”
Bọn họ vươn cổ hô to: “Phản quân tới rồi!”
Sau khi nghe được bọn họ báo động, các quân sĩ Phi Báo doanh đang ở trên đường cái bận rộn xây dựng công sự phòng ngự bỏ lại cuốc xẻng dao chẻ củi, vội vã chạy trở về.
Đô úy Hà Khuê sải bước từ trong doanh trướng đi ra.
“Chuyện gì vậy!”
Đô úy Hà Khuê hướng tới lính gác trên cái cây to lớn tiếng hỏi.
“Đô úy đại nhân, phản quân đến rồi!”
“Xung phong là mấy chục kỵ binh!”
Đô úy Hà Khuê sau khi nghe được lời này, trong lòng nhất thời căng thẳng.
Hai ngày trước đã phát hiện nhóm phản quân nhỏ tiến vào cảnh nội Tứ Dương huyện, hắn lúc ấy trong lòng rất khẩn trương.
Hắn hy vọng phản quân sau khi cướp bóc một phen liền rời khỏi.
Nhưng càng sợ cái gì lại càng đến cái đó.
Bây giờ đại bộ đội phản quân cuối cùng vẫn đến đây.
“Đừng con mẹ nó chạy loạn!”
“Lấy hàng!”
“Chuẩn bị nghênh chiến!”
Đô úy Hà Khuê rống lớn.
“Cung thủ đều đến phía trước cho ta!”
Hà Khuê vị đô úy này xuất thân thảo mãng, giọng rất lớn.
Hắn cầm đao hô to, những binh sĩ Phi Báo doanh bị kinh hãi kia như mới tỉnh mộng, vội vàng đi lấy binh khí.
“Con mẹ nó, chạy loạn nữa lão tử chém ngươi!”
Hà Khuê đá một cước vào trên thân một binh sĩ kinh hãi mà va vào trên người hắn, chửi ầm lên.
Hắn trèo lên một chiếc xe ngựa chuyên chở lương thực, đứng ở trên nóc xe, để toàn bộ binh sĩ đều có thể nhìn thấy hắn.
“Sợ cái gì!”
“Cũng không phải sói đến đây!”
“Đều xếp hàng cho lão tử!”
Nhìn thấy đô úy Hà Khuê đứng ở trên nóc xe ngựa hùng hùng hổ hổ, sự khẩn trương trong lòng những binh sĩ kia không hiểu sao tiêu tán không ít.
Ở dưới các quân quan hò hét, đội ngũ gấp gáp tập kết lại.
Đô úy Hà Khuê nhìn về phía xa, chỉ thấy ở trong khói bụi cuồn cuộn, mấy chục kỵ binh phản quân đang phóng ngựa lao nhanh đến.
Hắn nheo đôi mắt, sắc mặt nghiêm túc.
Đối phương tuy chỉ có mấy chục kỵ binh, nhưng tư thái phóng ngựa như bay kia, giống như thiên quân vạn mã, cho người ta chấn động thị giác mãnh liệt.
“Trường mâu binh ở phía trước!”
“Đao thuẫn binh ở phía sau!”
“Cung binh đi bên trái!”
Hà Khuê nhìn hơn ngàn quân tốt đã chỉnh đội xong, bảo bọn họ nhanh chóng tiến vào vị trí của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận