Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1329: Xuất chiến! (2)

Chương 1329: Xuất chiến! (2)
Từ Kính ghìm ngựa, hướng về Đông Nam nghĩa quân trận địa sẵn sàng phía sau tường ngăn của Liễu Thụ trấn nhìn quét vài lần, sau đó hạ đạt mệnh lệnh vây khốn.
“Truyền lệnh, mang Liễu Thụ trấn vây lại cho ta!”
“Hôm nay ta muốn Liễu Thụ trấn một con ruồi cũng không bay ra được!”
“Vâng!”
Từ Kính ra lệnh một tiếng, một ngàn năm trăm kỵ binh dưới trướng hắn chia làm mấy đội, lập tức mang mấy lối ra của Liễu Thụ trấn đều bao vây.
Đối mặt kỵ binh Tả Kỵ quân đằng đằng sát khí, Đông Nam nghĩa quân trong Liễu Thụ trấn có chút xao động.
Lại đợi thêm một lúc, đại đội bộ binh Tả Kỵ quân đến ngoài Liễu Thụ trấn.bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ
Đội ngũ bộ binh dày đặc phủ kín cánh đồng hoang phía đông Liễu Thụ trấn, chỉ thấy cờ phướn chớp lên, chiến mã lao nhanh, trong không khí tràn ngập sát khí lạnh lẽo nồng đậm.
Giáo úy Từ Kính chạy vội tới dưới lá cờ lớn trung quân, thấy được phó tướng Ngụy Vũ cùng Tôn Chí Hổ.
“Ngụy tướng quân, Tôn tướng quân!”
Từ Kính lớn tiếng thỉnh chiến: “Tặc quân trong Liễu Thụ trấn đã bị chúng ta bao vây, hôm nay bọn hắn đã trở thành cá trong chậu, xin hạ lệnh tiến công!”
Ngụy Vũ cùng Tôn Chí Hổ hướng về Liễu Thụ trấn xây dựng chiến hào cùng tường ngăn quan sát một phen.
Nhìn thấy Liễu Thụ trấn phòng bị rất nghiêm mật, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Trong Liễu Thụ trấn này tuy số lượng tặc quân không nhiều, nhưng nếu thực sự đánh, sợ là phải tổn thất không ít binh mã.
Nhưng tên đã trên dây, không thể không bắn.
“Từ Giáo úy, ngươi yên tâm dẫn người xung phong, chúng ta tự mình áp trận cho ngươi!”
Ngụy Vũ thu hồi ánh mắt, nói với Từ Kính: “Đánh hạ Liễu Thụ trấn, tiền tài hàng hóa trong Liễu Thụ trấn này đều thuộc về các ngươi!”
Từ Kính hưng phấn nói: “Hai vị tướng quân cứ xem kỹ đi, ta hôm nay nhất định đánh cho tặc quân tè ra quần!”
Từ Kính sau khi cáo từ Ngụy Vũ cùng Tôn Chí Hổ, lại giục ngựa chạy vội tới trước mặt Thủy Tự doanh.
Kiêu Kỵ doanh dưới trướng hắn đều là kỵ binh, không am hiểu đánh công sự.
Vì thế, hắn cần dẫn dắt tướng sĩ Thủy Tự doanh bộ chiến đánh giết.
“Nổi trống, tấn công!”
Giáo úy Từ Kính nhìn tướng sĩ Thủy Tự doanh bày trận chỉnh tề, hạ đạt quân lệnh tiến công.
“Tùng!”
“Tùng tùng!”
“Tùng tùng tùng!”
“...”
Mấy binh sĩ lưng hùm vai gấu gõ vang trống trận, tiếng trống trận nặng nề kia khiến trên chiến trường nhất thời tràn ngập khí tức kim đao thiết mã.
Tướng sĩ Thủy Tự doanh lập tức phân thành hai.
Đội bậc thang tấn công đầu tiên hai ngàn người cất bước chỉnh tề, hướng về Liễu Thụ trấn mà đi.
Theo bọn họ cùng nhau ép về phía trước còn có mấy cái máy bắn đá di động loại nhỏ.
Các binh sĩ quân nhu đẩy máy bắn đá, hô khẩu hiệu, chậm rãi hướng về phía trước.
“Dừng!”
Đội bậc thang tấn công đầu tiên cũng chưa trực tiếp xông lên, cách Liễu Thụ trấn ngoài tầm một mũi tên, dừng lại một lần nữa sửa sang lại đội ngũ.
“Cung thủ bước ra khỏi hàng!”
“Máy bắn đá chuẩn bị!”
Ở trong tiếng mệnh lệnh của Từ Kính, truyền lệnh binh giục ngựa chạy như bay, truyền mệnh lệnh xuống.
Từng binh sĩ lưng đeo trường cung, nâng nỏ máy nhanh chóng bước ra khỏi hàng, đến phía trước đội ngũ.
Mấy cái máy bắn đá cũng dừng lại, các binh sĩ quân nhu đang xoắn dây thừng, máy bắn đá phát ra tiếng kẽo kẹt.
Sau khi nhìn thấy động tác của Tả Kỵ quân Thủy Tự doanh, Giáo úy Mã Đại Lực của Đông Nam nghĩa quân Sơn Tự doanh đứng ở trên nóc nhà quan sát, vẻ mặt nghiêm túc.
“Nói cho các huynh đệ, tấm khiên đều dựng lên cho ta!”
“Đừng con mẹ nó tụ tập, tản ra chút!”
“...”
Huynh đệ Đông Nam nghĩa quân đều là người đánh không ít trận, kinh nghiệm trên chiến trường phong phú.
Trên thực tế không cần Giáo úy Mã Đại Lực nhắc nhở, bọn họ tránh ở phía sau tường ngăn cũng đã mang từng tấm ván cửa, khiên vuông lớn bảo vệ mình.
“Bắn tên!”
Ở sau khi trải qua một phen chuẩn bị, Giáo úy Từ Kính thu hồi ánh mắt của mình, bàn tay chợt ép xuống một phát.
“Vù vù vù!”
“Vù vù vù!”
Từng mũi tên bay lên trời, sau đó vẽ ra đường cong tử vong, hướng về Liễu Thụ trấn bắn à đi.
“Vù vù vù!”
Mấy bộ sàng nỏ cũng đều rít gào phóng ra.
Mũi tên của sàng nỏ to cỡ cánh tay, tràn đầy lực sát thương.
“Phốc phốc phốc!”
Chỉ thấy sàng nỏ trực tiếp hung hăng chui vào tường ngăn Liễu Thụ trấn xây dựng, bùn đất rào rào rơi xuống.
“Phốc!”
“Rầm!”
Có một mũi tên nỏ mạnh mẽ tràn đầy lực đạo, cắm vào một chỗ tường vây Liễu Thụ trấn vốn có, tường vây kia ‘Rầm’ trực tiếp sụp xuống.
“Ầm ầm!”
“Ầm ầm!”
Máy bắn đá cũng bắn
Tảng đá thật lớn bay lên không trung, hung hăng đập vào Liễu Thụ trấn.
Chỉ nghe mặt đất rung chuyển, có tảng đá đập trúng nhà cửa Liễu Thụ trấn, gạch ngói vỡ vụn, khói bụi bốc lên.
Chỉ một lát sau, trên tường ngăn, trên nóc nhà Liễu Thụ trấn đã rậm rạp cắm đầy mũi tên.
Cùng lúc đó, rất nhiều phòng ốc trong trấn đều bị máy bắn đá đánh trúng, hai căn nhà cỏ tranh càng bị phá hủy sụp xuống.
Trong Liễu Thụ trấn khắp nơi tràn ngập đều là bùn đất, người ta bị sặc tới mức ho khan.
Tuy mũi tên tràn đầy lực đạo, máy bắn đá động tĩnh lớn.
Nhưng Đông Nam nghĩa quân trong Liễu Thụ trấn lại không có thương vong gì.
Bởi vì máy bắn đá đều là hướng về phòng ốc trong trấn đánh, Đông Nam nghĩa quân đều bố trí ở tuyến đầu, trên người che tấm ván gỗ, mũi tên cũng không có hiệu quả đối với bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận