Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1489: Chiến đấu bám lấy! (1)

Chương 1489: Chiến đấu bám lấy! (1)Chương 1489: Chiến đấu bám lấy! (1)
“Các huynh đệ, giết!”
Vừa vặn lúc này, giáo úy Lâm Uy - cùng giám quân Hồ Bình An đã dân dắt đại đội nhân mã giết đến.
Nhìn thấy cây đuốc rậm rạp, đội tuần tra Đăng Khấu quân ngăn cản thám báo Tả Ky quân không dám ham chiến, chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
“Bắn tên!”
Đối mặt hơn hai mươi tên đội tuần tra Đãng Khấu quân xoay người chạy về phía sau, giám quân Hồ Bình An hô to lên.
“Vù vù vùi”
Mũi tên mạnh mẽ hướng về bọn họ bao trùm đi.
Hơn hai mươi quân sĩ đội tuần tra Đãng Khấu quân trong chớp mắt đã xiêu vẹo lảo đảo ngã xuống toàn bộ. Mũi tên mạnh mẽ xuyên thấu thân thể bọn họ còn chưa mất đi toàn bộ lực lượng, đuôi tên còn đang rung động.
“Giáp đô đi cướp thuyền!”
“Ất đô đi quét sạch kẻ địch trên bến tàu!”
Lâm Uy vị giáo úy này cầm trong tay một cây đại khảm đao sắc bén, vừa chạy vừa lớn tiếng rống lên nhắc nhở nhiệm vụ của mỗi người.
Tuy trước cuộc chiến hắn đã làm ra bố trí, nhưng lo lắng trong hỗn loạn người dưới trướng chỉ để ý xông pha, cho nên vần không ngừng nhắc nhở bọn họ. Đối mặt tướng sĩ Tả Ky quân đột nhiên giết đến bến tàu, Đăng Khấu quân thủ vệ nơi này trực tiếp bị đánh cho ngây dại.
Địa khu xung quanh đầu đã bị bọn họ quét sạch một lần, đừng nói Tả Ky quân, ngay cả một con chó cũng không còn.
Nhưng bây giờ đột nhiên lượng lớn Tả Ky quân lao tới, điều này đánh bọn họ không kịp trở tay.
Quân sĩ Đăng Khấu quân tuy đang dốc hất sức ngăn cản, nhưng đối mặt tướng sĩ Tả Ky quân đằng đằng sát khí, vẫn bị đánh cho không tụ được thành quân.
Trong trấn Đông Nghĩa, Đãng Khấu quân giáo úy Đổng Đại Vượng vừa ngủ không lâu vừa mặc áo giáp của mình, vừa đi nhanh ra cửa.
“Có chuyện gì vậy? ?”“
Đổng Đại Vượng nghe được tiếng hô giết rung trời kia bên ngoài, lớn tiếng hỏi.
“Giáo úy đại nhân, bến tàu bên kia bị tập kích rồi”
Đổng Đại Vượng mắng: “Ai con mẹ nó ăn gan hùm mật báo, dám có gan tập kích chúng ta? ?”
“Không rõ, xem ra là có chuẩn bị mà đến!”
“Con mẹ nó, tập kết đội ngũ, theo ta đi chém bọn hắn!”
“Rõ!”
Đổng Đại Vượng một lần này phụ trách áp tải chiến lợi phẩm đến nơi đây chuyển lên thuyền.
Hắn cũng không ở trên bến tàu, mà là ở trong trấn Đông Nghĩa cách đó không xa.
Người dưới trướng hắn đại đa số cũng ở trong trấn Đông Nghĩa. Hôm nay bến tàu gặp tập kích, bọn họ rất nhanh đã ở trong trấn Đông Nghĩa tập kết xong, lao thẳng đến bến tàu đi tiếp viện.
Trên bến tàu trấn Đông Nghĩa, Tả Ky quân nhanh chóng quét sạch lực lượng thủ vệ của Đãng Khấu quân, chiếm lĩnh bến tàu.
“Lập tức khống chế con thuyền!” Giáo úy Lâm Uy đứng trên bến tàu, lớn tiếng hạ lệnh: “Lưu lại một chút người dọn dẹp tàn quân bị đánh tan!”
“Người khác lập tức tới gần ta!” Đang lúc bọn Lâm Uy chiếm lĩnh bến tàu, nơi xa truyền đến tiếng hô giết rung trời.
Một quân sĩ phụ trách giám thị trấn Đông Nghĩa vội vã đến: “Giáo úy đại nhân, thủy khấu trong trấn Đông Nghĩa xông tới rồi!”
Lâm Uy quay đầu nhìn, chỉ thấy cách đó không xa cây đuốc chớp lên, rất nhiều kẻ địch đang hướng về bến tàu chen chúc đến.
Một lần này bọn Lâm Uy đánh bấn tàu trước, chuẩn bị sau khi chiếm lĩnh nơi này, lại quay đầu thu thập kẻ địch trong thôn trấn. Nhưng ai biết không đợi bọn họ đi qua, người ta đã chủ động bổ nhào tới.
“Các huynh đệ, lấy hàng, tiêu diệt bọn hắn!”
Lâm Uy đối mặt đội ngũ Đăng Khấu quân giương nanh múa vuốt đánh tới, lâm nguy không sợ, nhanh chóng tập kết đội ngũ, nghênh đón. Trong bóng đêm, khắp nơi đều là cây đuốc chớp lên.
“Vù vù vùi”
“Vù vù vùi”
“Leng kengl”
Hai bên mũi tên rít lên không ngừng, thỉnh thoảng có người trúng tên ngã xuống.
“Con mẹ nó, mang đám cẩu tạp chủng chỉ biết đánh lén này băm toàn bộ, ném xuống sông cho cá ăn”
Giáo úy Đăng Khấu quân Đổng Đại Vượng cầm một cây chùy lớn, khí thế hùng hổ.
“Giết chết bọn hắn!”
“Giết!"
Dưới trướng giáo úy Đổng Đại Vượng có mấy trăm người, bọn họ thân trải trăm trận.
Tuy đột nhiên gặp Tả Ky quân đánh bất ngờ, làm bọn hắn lúc ban đầu sinh ra một ít hỗn loạn, nhưng bọn hắn cũng không hoảng.
Bọn hắn quanh năm chém giết ở trên chiến trường, sùng bái là cường giả.
Tả Ky quân là bại tướng dưới tay bọn hắn.
Bọn hắn từ đáy lòng đã xem thường Tả Ky quân quân đội Đông Nam Tiết độ phủ bực này.
Bọn hắn chỉ có mấy trăm người, nhưng lại tên nào cũng khí thế hùng hổ, không để Tả Ky quân vào mắt. Vừa rồi chém giết trên bến tàu khiến các tướng sĩ Tả Ky quân còn chưa giết tận hứng đâu.
Bọn họ đối với đám Đãng Khấu quân chạy tới Trần Châu cướp bóc này cũng không có hảo cảm gì, hận không thể mang bọn hắn băm hết. Bọn họ giờ phút này năm người, mười người làm một đơn vị tác chiến, trực tiếp đón đầu lao lên. Hai đội ngũ ở trên đường lớn phụ cận bến tàu giao thủ.
Ở trong tiếng binh khí va chạm leng keng, máu tươi tung bay, đây là lần đầu tiên sau khi Trương Vân Xuyên nắm giữ Tả Ky quân, va chạm với quân đội Quang Châu Tiết độ phủ. Hai bên xông lên phía trước đầu là một ít tỉnh nhuệ mặc giáp trụ, bọn họ yểm hộ cho nhau xung phong chém giết, hai bên trực tiếp hôn chiến cùng một chỗ.
“Bọn nhãi con Tả Ky quân!”
“Đãng Khấu quân rác rưởi, lão tử giết chết ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận