Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 246: Dụ địch

Chương 246: Dụ địch
Trong một thôn nhỏ, mấy trăm binh sĩ Tuần Phòng quân Phi Hổ doanh chen nơi này tràn đầy.
Trong phòng ốc các căn nhà đều ở đầy binh sĩ.
Người dân bận rộn nhóm lửa nấu cơm, hầu hạ đám binh sĩ Tuần Phòng quân này.
Bọn Trương Vân Xuyên phụng mệnh tới Lâm Xuyên phủ áp tải lương thảo và quân bị, hôm nay cắm trại ở trong thôn nhỏ này.
Đầu đường ngoài thôn, mấy đống lửa trại đang thiêu đốt tanh tách.
Hơn mười binh sĩ Tuần Phòng quân đang tụ tập bên đống lửa sưởi ấm.
Tiếng bước chân vang lên, Trương Vân Xuyên ở dưới mấy huynh đệ vây quanh, đi về phía một chỗ trạm gác này.
“Đội quan đại nhân!”
“Ra mắt đội quan đại nhân!”
Nhìn thấy Trương Vân Xuyên vị đội quan này tới đây, các binh sĩ đều ùn ùn đứng lên.
“Người đến chưa?”
Ánh mắt Trương Vân Xuyên hướng về phía hỏa trưởng Đổng Lương Thần.
“Bọn họ còn chưa tới đây.” Đổng Lương Thần trả lời: “Ta phái hai huynh đệ đi phía trước tiếp ứng rồi.”
“Ừm.”
“Đêm nay đều đừng ngủ.” Trương Vân Xuyên dặn dò: “Một khi bọn lão Lâm tới đây, đám đông sơn tặc kia có thể sẽ đi theo đến, phải làm tốt chuẩn bị chém giết.”
“Vâng!”
Đổng Lương Thần vốn là huynh đệ cũ của Cửu Phong sơn Lang tự doanh, hôm nay đã là nòng cốt dưới trướng Trương Vân Xuyên.
Hắn bây giờ thẩm thấu vào Tuần Phòng quân Phi Hổ doanh, bên người không có trợ thủ cũng không được.
Vì thế, hắn nghĩ cách để bọn Đổng Lương Thần lấy danh nghĩa tòng quân, cũng đưa vào trong Tuần Phòng quân Phi Hổ doanh.
Bây giờ huynh đệ đáng tin thẩm thấu vào Phi Hổ doanh ước chừng có hơn hai mươi người, bọn họ đơn độc biên vào một đám, là người Trương Vân Xuyên bây giờ tín nhiệm nhất.
Hắn đêm nay cố ý sắp xếp bọn Đổng Lương Thần gác bên ngoài, phụ trách tiếp ứng đám người Lâm Hiền.
“Bên ngoài trời lạnh.” Trương Vân Xuyên mở miệng nói: “Các ngươi uống chút rượu làm ấm người trước.”
Trương Vân Xuyên lúc đi ra, cũng thuận tiện mang theo một vò rượu, ba con gà nướng, khao bọn họ.
“Hề hề, vẫn là đội quan đại nhân ngài tốt với huynh đệ chúng ta.” Đổng Lương Thần nghe có rượu thịt, lập tức nhếch miệng cười.
“Uống mấy ngụm làm ấm người là được, đừng uống quá mức.” Trương Vân Xuyên dặn dò: “Đợi lát nữa có thể phải vung đao chơi với sơn tặc đấy.”
“Một vò rượu này, huynh đệ chúng ta muốn uống nhiều cũng không có khả năng nha.”
“Bốp!”
Trương Vân Xuyên vỗ một cái lên đầu Đổng Lương Thần: “Sao, chê ít rượu à?”
“Hề hề, không dám không dám.”
Trương Vân Xuyên cười mắng: “Tiểu tử ngươi đừng cà lơ phất phơ nữa, tập trung tinh thần cho lão tử!”
“Chuyện này làm thỏa đáng, quay về ta mời các ngươi đi tửu lâu uống rượu.”
“Đội quan đại nhân yên tâm, chuyện này tuyệt đối làm ổn thỏa cho ngài!” Đổng Lương Thần đứng thẳng nói.
“Được rồi, các ngươi ăn trước đi, ta qua bên kia xem một chút.”
Trương Vân Xuyên sau khi dặn dò Đổng Lương Thần một phen, lại hướng về mấy trạm gác khác ngoài thôn tuần tra một phen, sau đó lúc này mới quay trở về trong thôn nằm xuống vẫn mặc áo nghỉ ngơi.
Thời điểm sau nửa đêm, đám người bọn Lâm Hiền thở hồng hộc đến bên ngoài thôn.
Bọn họ cùng sơn tặc dưới trướng Hàn gia vừa đánh vừa đi, cố ý dẫn bọn họ hướng về phía thôn này bọn Trương Vân Xuyên lâm thời đóng quân.
“Ra mắt Lâm đô úy.”
Hỏa trưởng Đổng Lương Thần chủ động nghênh đón.
“Các ngươi không có việc gì chứ?”
Đổng Lương Thần thấy bọn Lâm Hiền rất nhiều người được người ta dìu, tựa như bị thương.
“Không có việc gì.” Lâm Hiền thở hổn hển nói: “Vừa đánh với người Hàn gia mấy trận, bị thương một ít huynh đệ.”
“Người Hàn gia đâu?”
Đổng Lương Thần hướng về bóng đêm phía sau bọn họ nhìn quét vài lần, chưa nhìn thấy truy binh.
“Ở phía sau chúng ta, rất nhanh sẽ đuổi tới.” Lâm Hiền giọng điệu dồn dập nói.
Đổng Lương Thần lập tức nói với một huynh đệ: “Ngươi nhanh chóng dẫn Lâm đô úy bọn họ từ bên cạnh thôn rời khỏi nơi này.”
“Đổng huynh đệ, kế tiếp giao cho các ngươi.”
Lâm Hiền nói: “Hàn gia một lần này không ít người tới, hai ba ngàn người đó, các ngươi cẩn thận chút.”
“Yên tâm đi, thống lĩnh đại nhân đã sắp xếp tốt rồi.”
Đổng Lương Thần thúc giục: “Các ngươi đi nhanh đi.”
Lâm Hiền phất phất tay đối với đội ngũ phía sau, bọn họ ở dưới một huynh đệ Tuần Phòng quân dẫn dắt, từ vùng hoang dã bên ngoài thôn xuyên qua, hướng về một đầu khác chạy thoát.
Bọn Đổng Lương Thần chưa chờ đợi bao lâu, đã nhìn thấy nơi xa có rất nhiều người giơ đuốc tới đây.
Bọn Lâm Hiền dọc đường cố ý vứt lại không ít thứ, vì thế người Hàn gia theo dấu vết đuổi tới.
“Người nào!”
Đổng Lương Thần nhìn thấy người Hàn gia tới đây, duỗi cổ hô to lên.
Người Hàn gia một đường đuổi tới đây, chạy tới mức thở hồng hộc.
Đột nhiên nhìn thấy có người cản đường, nhất thời có chút ngẩn ra.
Bọn họ đều dừng bước.
“Các ngươi là người nào!” Một sơn tặc duỗi cổ hỏi.
“Lão tử là ông ngươi!”
Đổng Lương Thần như khiêu khích nói: “Nơi này là chỗ của lão tử, các ngươi cút mau!”
“Huynh đệ, các ngươi ở núi nào?”
Ban đêm tối om, Đổng Lương Thần bọn họ đám binh sĩ Tuần Phòng quân này quân phục cũng chưa phát đâu, còn mặc quần áo dân chúng bình thường.
Thoạt nhìn, sơn tặc còn cho rằng gặp đồng lõa.
“Lão tử người núi nào, ngươi quản được sao?”
Đổng Lương Thần không khách khí nói: “Mau cút đi, đừng lắc lư ở trước mặt lão tử!”
“Chúng ta là người Ngọa Ngưu sơn Hàn gia.”
“Chúng ta đang truy kích một đám giặc cỏ, bọn chúng đã chạy về phía các ngươi bên này, làm phiền nhường đường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận