Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 810: Mua chuộc lòng người (2)

Chương 810: Mua chuộc lòng người (2)
Giang Vĩnh Dương khoát tay nói: “Đã là tâm ý của dân chúng, vậy ta từ chối thì bất kính.”
“Chỉ là lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.” Giang Vĩnh Dương nói với mọi người: “Bây giờ cuộc sống của dân chúng cũng quá gian nan rồi, bọn họ hiếu kính những thứ tốt này cho ta, vậy bọn họ phải đói bụng.”
“Đại công tử thương xót dân chúng, quả thật là phúc của dân chúng Đông Sơn phủ ta nha.” Tri phủ Lô Nhất Phàm cười nịnh bợ, sau đó nói: “Mời đại công tử ngồi.”
“Ài, ta chỉ là một vãn bối, vẫn là mời Lô lão đại nhân ngồi.”
“Đại công tử ở xa tới là khách, nên ngồi trước.” Tô Ngang ở một bên phụ họa.
“Đúng, mời đại công tử ngồi.” Lưu Uyên cùng một đám quan viên tướng lĩnh cũng nhao nhao mở miệng.
Giang Vĩnh Dương chối từ không được, lúc này mới miễn cưỡng ngồi chủ vị, hai người Lô Nhất Phàm, Lưu Uyên thì chia ra ngồi hai bên của hắn.
Mọi người dựa theo cấp bậc của mình đều tự xoay người ngồi xuống, tiệc tẩy trần chính thức bắt đầu.
Giang Vĩnh Dương làm đại công tử Đông Nam Tiết Độ phủ, lại là đại đô đốc Trấn Nam quân, hắn trên thực tế đại đa số thời điểm đều ở lại Giang Châu, rất ít có cơ hội đến các phủ huyện.
Một lần này được tri phủ một đám văn thần võ tướng bọn Lô Nhất Phàm nhiệt tình chiêu đãi, khiến hắn rất hưởng thụ.
Trên tiệc tẩy trần kính rượu cười nói với nhau, tràn ngập khách sáo, chẳng qua chủ khách đều trọn niềm vui, không khí tương đối hòa hợp.
Tiệc rượu này kéo dài khoảng hơn một canh giờ, văn võ quan viên cùng nhân vật có uy tín danh dự của Đông Sơn phủ ngồi tiếp lúc này mới lục tục cáo từ rời khỏi.
Giang Vĩnh Dương thân phận tôn quý, mọi người kính rượu đều điểm đến là dừng, không dám trút rượu.
Cho nên khi tiệc rượu kết thúc, Giang Vĩnh Dương vị đại công tử này vẫn là tương đối tỉnh táo.
Ngược lại là Đông Sơn phủ tri phủ Lô Nhất Phàm tuổi khá lớn ở sau khi vài chén rượu vào bụng, thân thể không khỏe, sau khi tiệc rượu kết thúc được người ta nâng rời khỏi.
Trên hành lang nha môn hậu viện Đông Sơn phủ, đồng tri Tô Ngang mặt đầy nụ cười dẫn dắt đoàn người Giang Vĩnh Dương đi về phía phòng cho khách bố trí thỏa đáng.
“Đại công tử, nha môn hậu viện chúng ta trước nay không có ai ở, một lần này đệm chăn các thứ ta đều phân phó người thay đổi đồ mới tinh.”
Đồng Tri Tô Ngang mở miệng nói: “Đông Sơn phủ chúng ta thâm sơn cùng cốc, so ra kém Giang Châu, nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, còn xin đại công tử thông cảm nhiều hơn.”
“Tô đại nhân, ta cũng không phải người khó tính gì.”
Giang Vĩnh Dương khoát tay cười nói: “Ta là một người theo binh nghiệp, thời gian dài đều ở trong binh doanh, nơi này có chỗ che gió tránh mưa là được, không cần phiền toái như vậy.”
“Đại công tử cùng binh sĩ đồng cam cộng khổ, thực sự khiến hạ quan khâm phục.”
Nói xong lời này, bọn họ liền đến hậu viện rộng rãi yên tĩnh.
“Bái kiến đại công tử.”
“Bái kiến các vị đại nhân.”
Hậu viện đã có hơn hai mươi nha hoàn dáng người cao gầy, bộ dạng xinh xắn lanh lợi chờ, nhìn thấy mọi người tới, hơi hạ thấp người hành lễ.
“Đại công tử, những nha hoàn này là ở phủ tri phủ đại nhân phái tới, chuyên môn phụ trách đại công tử cùng các vị sinh hoạt nghỉ ngơi.”
Giang Vĩnh Dương thấy Tô Ngang tất cả sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, hắn khẽ gật đầu.
“Để Tô đại nhân cùng Lô lão đại nhân nhọc lòng rồi.”
Tô Ngang cười xua tay nói: “Đại công tử nói đi đâu thế, đây đều là điều chúng ta phải làm.”
Hắn nói xong, dẫn con mình Tô Hoành tới trước mặt nói: “Đại công tử, đây là khuyển tử Tô Hoành, hắn chờ đợi bên ngoài bất cứ lúc nào.”
“Đại công tử có gì cần, cứ đánh tiếng, khuyển tử nhất định sẽ dốc sức để đại công tử ở được thoải mái, ăn được thư thái.”
“Bái kiến đại công tử.”
Tô Hoành con trai Tô Ngang lập tức chắp tay vái, hành lễ với Giang Vĩnh Dương.
Giang Vĩnh Dương đánh giá cao thấp một phen Tô Hoành đang cung kính, cười gật đầu nói: “Hổ phụ không có khuyển tử, Tô công tử quả nhiên là một nhân tài.”
“Không biết Tô công tử bây giờ nhậm chức ở nơi nào?” Giang Vĩnh Dương hỏi.
Tô Ngang vội trả lời: “Khuyển tử bất tài, bây giờ ở nha môn tri phủ làm chủ sự, làm công việc chân chạy.”
“Ài, làm chủ sự chẳng phải là tài lớn dùng vào việc nhỏ?”
Giang Vĩnh Dương sau khi trầm ngâm, hướng ánh mắt về phía Tô Hoành nói: “Trong quân ta thiếu một tham quân, không biết Tô công tử có bằng lòng đi làm việc hay không?”
“Bằng lòng, bằng lòng!”
Nghe được đại công tử thế mà điểm danh muốn mình đi Trấn Nam quân làm việc, Tô Hoành lập tức kích động gật đầu như giã tỏi.
Tô Ngang nhìn đứa con trai kích động của mình một cái, thầm mắng y không trầm nổ.
Hắn vội nói: “Đa tạ đại công tử nâng đỡ, chỉ là khuyển tử tài sơ học thiển, ta chỉ sợ nó khó gánh vác được trọng trách, thêm phiền toái cho đại công tử.”
“Ta tin tưởng Tô công tử nhất định có thể làm tốt.”
Giang Vĩnh Dương cười cười nói: “Chỉ cần hắn bằng lòng mà nói, quay đầu bảo hắn có thể trực tiếp tới trong quân ta làm việc.”
“Còn không cảm tạ đại công tử?”
Trong lòng Tô Ngang kích động, hắn cố gắng trấn định trừng mắt nhìn con trai mình một cái, nhắc nhở y nói lời cảm tạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận