Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 811: Như giẫm trên miếng băng mỏng (1)

Chương 811: Như giẫm trên miếng băng mỏng (1)
“Hạ quan cảm tạ ân điển đại công tử, ta nhất định không phụ đại công tử tín nhiệm, làm việc thật tốt.” Tô Hoành kích động chắp tay nói lời cảm tạ, trên mặt là sự cao hứng không che giấu được.
Tô Ngang thấy Giang Vĩnh Dương chọn con trai mình đi theo bên người hắn làm việc, trong lòng hắn cũng rất vui vẻ.
Đại công tử về sau chính là người nối nghiệp Đông Nam Tiết Độ phủ, Tiết Độ sứ tương lai.
Con trai mình đi theo bên người y, vậy về sau nói không chừng so với hắn lão cha này còn có tiền đồ hơn.

Đồng tri Đông Sơn phủ Tô Ngang sau khi dàn xếp xong đoàn người đại công tử Giang Vĩnh Dương, để lại con trai mình Tô Hoành ở một bên hầu hạ, bản thân hắn thì cáo từ rời khỏi.
Hắn sau khi đi ra khỏi nha môn tri phủ, lên kiệu của mình, lúc này mới siết chặt nắm tay của mình ra sức vung một cái, để biểu đạt sự kích động hưng phấn trong lòng mình.
Con trai mình được đại công tử để ý rồi!
Tô gia mình sắp phát rồi!
“Lão gia, chúng ta là về phủ, hay là đi Thanh Trúc tiểu viện?”
Tùy tùng cung kính hỏi Tô Ngang ngồi ở trong kiệu mềm.
“Đi phủ khố.”
Tô Ngang mở miệng phân phó: “Rượu thịt từ trong tay dân chúng thu thập còn chất đống ở trong phủ khố, mau chóng đưa đến trong binh doanh Trấn Nam quân, bằng không hỏng mất.”
“Vâng!”
Tùy tùng đáp một tiếng, kiệu mềm chậm rãi được nâng lên, đi về phía phủ khố.
Tô Ngang là một người thông minh, đại công tử điểm danh để con mình Tô Hoành vào Trấn Nam quân đảm nhiệm tham quân.
Đây rõ ràng chính là bày tỏ ý tốt đối với mình, muốn mượn sức mình.
Mình tự nhiên cũng phải có điều tỏ vẻ, phải cho thấy thái độ của mình.
Mình dựa vào cố gắng tuy leo đến trên vị trí đồng tri Đông Sơn phủ, nhưng so với các đại gia tộc nội tình thâm hậu kia, vẫn là quá yếu.
Lão tri phủ Lô Nhất Phàm đã sớm đồn đại rầm rộ sắp điều đi, hắn rất muốn tiếp nhận vị trí tri phủ Đông Sơn phủ.
Hắn nếu thật sự có thể đảm nhiệm tri phủ Đông Sơn phủ, vậy mình sẽ nhảy vọt trở thành quan to biên giới tay nắm quyền to.
Mà không phải giống bây giờ, quyền to đều ở trong tay tri phủ, mình nhìn như quyền cao chức trọng, trên thực tế cái gì cũng phải nghe Lô Nhất Phàm.
Hắn lúc trước đã tìm kiếm cơ hội ôm đùi, vốn là muốn đu bám quan hệ với Giang Châu Lưu gia, ý đồ dùng quan hệ thông gia, để Lưu gia kéo mình một phen.
Nhưng ai biết con gái mình Tô Ngọc Ninh thế mà bị sơn tặc bắt đi, dẫn tới kế hoạch của bản thân thất bại trong gang tấc.
Bây giờ đột nhiên tạo được quan hệ với đại công tử, đây có thể nói là một niềm vui ngoài dự liệu.
Tô Ngang bây giờ tâm tình rất kích động, hắn hận không thể lập tức đưa hết rượu thịt trong phủ khố đến binh doanh Trấn Nam quân, để bày tỏ cõi lòng của mình.
Tô Ngang sau khi đến phủ khố, lập tức phái người chuyển hết rượu thịt lên xe ngựa, tự mình đưa tới Trấn Nam quân ngoài thành.
Ở trên đường, Tô Ngang kích động vận chuyển rượu thịt gặp phó tướng Tả Kỵ quân Giang Nghị vừa tuần tra xong phòng ngự thành trì trở về.
“Tô đại nhân, ngươi đây là đi làm gì thế?”
Phó tướng Tào Vinh ghìm ngựa, hướng về đoàn xe phía sau kiệu mềm nhìn một lần, cười hỏi.
Tô Ngang vén màn xe, có chút hàm hồ nói: “Đưa một vài thứ cho binh doanh.”
“Ai da, Tô đại nhân ngài quá khách khí rồi.”
Phó tướng Tào Vinh mở miệng nói: “Ngươi đánh tiếng, ta bảo các huynh đệ đi phủ khố lĩnh là được, sao có thể làm phiền ngươi tự mình đưa chứ.”
Tô Ngang vừa nghe, lập tức biết đối phương hiểu lầm.
Hắn xấu hổ giải thích: “Tào phó tướng, ngươi hiểu lầm rồi, mấy thứ này không phải cho các ngươi, là đưa cho binh doanh Trấn Nam quân ngoài thành.”
“Tri phủ đại nhân không phải thân thể không khỏe sao, cho nên hắn bảo ta đi một chuyến, xem như một cái ủy lạo đối với Trấn Nam quân.”
Phó tướng Tào Vinh ngẩn ra, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
“Ồ.” Tào Vinh có chút khó chịu nói: “Thì ra không phải cho chúng ta à?”
“Tào phó tướng, mấy thứ này...”
Đồng tri Tô Ngang còn muốn giải thích, nhưng phó tướng Tào Vinh lại không chờ hắn nói hết lời, trực tiếp chắp tay nói: “Tô đại nhân, ta bận rộn việc quân, đi trước, cáo từ.”
“Đi thôi!”
Tào Vinh cũng không chờ Tô Ngang nói chuyện, trực tiếp gọi thủ hạ, đoàn người trực tiếp rời khỏi.
“Ta nhổ vào, một đám không hiểu lễ nghĩa!”
Sau khi nhìn thấy đoàn người Tào Vinh đi xa, nụ cười trên mặt Tô Ngang biến mất, thở phì phì nói: “Đừng thất thần nữa, đi!”
“Vâng!”
Bánh xe chuyển động, đoàn xe cuồn cuộn lại đi về phía ngoài thành.
Đoàn người phó tướng Tào Vinh cũng thở phì phì về tới nơi ở tạm thời của Tả Kỵ quân bọn họ ở trong Đông Sơn phủ, trước mặt đụng phải đại đô đốc Lưu Uyên.
“Có chuyện gì thế?”
Nhìn thấy phó tướng Tào Vinh sắc mặt khó coi, đại đô đốc Lưu Uyên tò mò hỏi.
“Đô đốc đại nhân, vừa rồi gặp Tô Ngang tự mình áp tải rượu thịt, đi đưa cho Trấn Nam quân ngoài thành.” Tào Vinh thở phì phì trả lời.
Lưu Uyên trầm ngâm, sau đó nói: “Trấn Nam quân người ta mới đến, Đông Sơn phủ cho bọn họ một ít rượu thịt ủy lạo, rất bình thường.”
“Chúng ta tuy ở Lâm Xuyên phủ nếm mùi thất bại, nhưng ở Đông Sơn thành đã chặn phản quân tấn công mãnh liệt, huynh đệ thương vong không ít.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận