Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 635: Quân đội dã thú

Chương 635: Quân đội dã thú
Chỉ thấy trên đường cái nơi xa, một hàng dài cây đuốc đang nhanh chóng hướng về Tứ Thủy huyện bọn họ tới gần.
Cộp cộp.
Tiếng bước chân vang lên.
Đô úy Đổng Lương Thần quay đầu, chỉ thấy tiếu quan Ngụy Trường Sinh cả người tản ra mùi máu tanh sải bước đi đến.
“Đô úy đại nhân, phản tặc trong thành bị giết sạch sẽ rồi.” Ngụy Trường Sinh vẻ mặt đầy nghiêm túc nói: “Một người sống cũng không lưu lại.”
“Ừm.”
Đổng Lương Thần gật gật đầu.
Bọn họ lúc trước đã phát hiện huyện lệnh Chu Nghiêu không thích hợp.
Chỉ là bọn họ chưa vạch trần gã mà thôi, muốn xem xem gã rốt cuộc muốn làm gì.
Bây giờ thấy Chu Nghiêu thế mà muốn liên hợp phản quân nội ứng ngoại hợp cướp lấy Tứ Thủy huyện, bọn Đổng Lương Thần quyết đoán tiến hành xử trí.
“Trong thành có thể còn có cá lọt lưới.”
“Ngươi đi trong thành trấn an dân chúng kinh hãi, bảo mọi người đều ở trong nhà không được ra ngoài!”
Đổng Lương Thần phân phó với Ngụy Trường Sinh: “Trong thành phái thêm trạm gác cùng đội tuần tra, phòng ngừa đám cá lọt lưới kia nhân cơ hội châm ngòi thổi gió nhiễu loạn trong thành.”
“Rõ!”
Ngụy Trường Sinh nhận lệnh mà đi.
Đô úy Đổng Lương Thần tọa trấn ở trên bắc thành lâu, binh mã trên đầu tường điều động, đề phòng nghiêm ngặt.
Nhìn biển cây đuốc ngoài thành hội tụ thành, Đổng Lương Thần hít sâu một hơi.
Tham tướng đại nhân đặt gánh nặng thủ vệ Tứ Thủy huyện ở trên thân mình, mình cũng không thể cô phụ trọng trách tham tướng đại nhân phó thác!
“Chuẩn bị nghênh chiến!”
Đổng Lương Thần đứng ở trên bậc thang trước thành lâu, thanh âm trầm ổn tuyên bố mệnh lệnh.
“Tùng tùng tùng!”
“Tùng tùng tùng!”
Đầu tường vang lên tiếng trống trận rung trời.
Đao thuẫn binh, trường mâu binh, cung thủ của Trấn Sơn doanh nhanh chóng tiến vào vị trí tác chiến của mình.
Trấn Sơn doanh từng ở Ninh Dương phủ bên kia nhiều lần giao chiến với sơn tặc.
Nhưng khi đó quan quân cắt xén quân lương, khi nhục quân sĩ, lúc đánh trận lại xung phong như ong vỡ tổ, bại lui, dẫn tới thương vong rất lớn, đào binh rất nhiều.
Trương Vân Xuyên sau khi kế nhiệm giáo úy Trấn Sơn doanh, tiến hành một phen chỉnh đốn từ trong ra ngoài đối với Trấn Sơn doanh.
Hôm nay Trấn Sơn doanh đã rực rỡ hẳn lên.
Bọn họ lúc trước đánh một trận với Phi Báo doanh, còn phục kích sơn tặc, lực ngưng tụ nội bộ cùng sĩ khí đều đạt tới một đỉnh phong trước nay chưa từng có.
Trấn Sơn doanh tám ngàn quân sĩ, trừ hơn một ngàn người đội quân nhu, chiến binh đã có khoảng bảy ngàn.
Trương Vân Xuyên mang đi năm ngàn người, dưới trướng Đổng Lương Thần vị đô úy này có hai ngàn binh mã có thể sử dụng.
Ngoài ra, còn có Hắc Kỳ tiêu cục cùng Hắc Kỳ doanh hơn một ngàn người, bọn họ đều có thể coi là lực lượng hiệp trợ tác chiến để dùng.
Ngoài thành là tham tướng Phiêu Kỵ quân Nhạc Định Sơn dẫn dắt Chấn Võ doanh.
Phiêu Kỵ quân Chấn Võ doanh là do Tuần Phòng quân Chấn Võ doanh đổi màu cờ mà ra.
Mà tiền thân của Chấn Võ doanh là Tuần bộ doanh trên địa phương, xem như bộ đội có thâm niên.
Bọn họ vẫn luôn ưu tiên bổ sung binh sĩ, bổ sung lương thảo, quân lương và quân bị, xem như bộ đội đích hệ của Cố Nhất Chu.
Chấn Võ doanh ban đầu đã có hơn bảy ngàn binh mã.
Nhạc Định Sơn ở thôn trấn quanh thành Lâm Xuyên lâm thời mở rộng thêm bốn ngàn binh sĩ, bây giờ binh mã Chấn Võ doanh đã cao tới một vạn một ngàn người, có thể một mình đảm đương một phía.
“Kêu gọi, bảo bọn hắn đầu hàng!”
Tham tướng Nhạc Định Sơn cưỡi trên lưng ngựa, nhìn đầu thành Tứ Thủy huyện đèn đuốc sáng trưng, ánh mắt sắc bén.
Một kỵ binh giục ngựa lao ra, ở ngoài tầm bắn một mũi tên ghìm chiến mã.
“Các huynh đệ Trấn Sơn doanh trên thành!”
Kỵ binh vươn cổ hô to.
“Chúng ta là Chấn Võ doanh dưới trướng Phiêu Kỵ đại tướng quân Cố Nhất Chu đại tướng quân!”
“Đông Nam Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành không tuân hiệu lệnh triều đình, phạm thượng làm loạn!”
Tiếng của kỵ binh quanh quẩn ở trong trời đêm yên tĩnh.
“Đại tướng quân nhà ta phụng ý chỉ triều đình, chinh phạt loạn thần tặc tử Giang Vạn Thành!”
“Các ngươi đã là tướng sĩ Tuần Phòng quân Trấn Sơn doanh, đúng ra nên nghe theo hiệu lệnh triều đình, cùng nhau chinh phạt phản nghịch!”
“Mời mau mau mở cổng thành, nghênh đón đại quân triều đình!”
Đối mặt phản quân ngoài thành kêu gọi, rất nhiều binh sĩ Trấn Sơn doanh đầu tường đều cười khẩy.
Lúc trước tham tướng Trương Vân Xuyên đã triệu tập toàn bộ quân sĩ, hướng bọn họ giảng rõ tiền căn hậu quả sự việc, cho nên bọn họ cũng chưa bị ngoài thành kêu gọi dao động.
Đô úy Đổng Lương Thần nghe được ngoài thành chiêu hàng, cười nhạo một tiếng.
Hắn tự mình tiến hành đánh trả đối với phản quân ngoài thành.
“Phản quân ngoài thành nghe!”
“Các ngươi đừng nói hươu nói vượn!”
“Cố Nhất Chu mới là người phạm thượng làm loạn!”
“Hắn lấy danh nghĩa triều đình tự bổ nhiệm đại tướng quân, quả nhiên là buồn cười đến cực điểm!”
“Bây giờ mấy chục vạn đại quân đã tới đây!”
“Các ngươi không cần đi theo Cố Nhất Chu chịu chết.”
“Một khi đại quân đến, đến lúc đó các ngươi vạn kiếp bất phục!”
“...”
Sau khi nghe được Đổng Lương Thần, sắc mặt tham tướng Nhạc Định Sơn âm trầm.
Hắn bổn ý là chiêu hàng, dao động lòng quân của thủ quân.
Nhưng rất hiển nhiên, đối phương cũng nhanh mồm nhanh miệng, ngược lại khiến bọn họ bên này lòng quân có chút xao động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận