Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1359: Mai phục! (1)

Chương 1359: Mai phục! (1)
“Phó tướng đại nhân, đám người này rất lợi hại, bọn hắn có được lượng lớn quân nỏ, chúng ta không chặn được bọn hắn, người bị bọn hắn cứu đi rồi.”
“Ừm, ta biết rồi.”
Ngụy Vũ đối với người bị cứu đi, cũng không quá tức giận.
Ngụy Vũ quay đầu nhìn chằm chằm Thanh Y sứ Trịnh Thiên Thành, nói: “Xem ra ngươi nói không sai, Chu Hùng kia quả nhiên là cùng một bọn với tặc quân!”
Một lần này Ngụy Vũ bắt Mã Đại Lực, chỉ là một cái thăm dò cố ý mà thôi.
Người Tứ Phương các nói đám người Trương Đại Lang, Chu Hùng là tặc nhân trà trộn vào Tả Kỵ quân, trong lòng hắn là rất giật mình.
Đối phương thân ở địa vị cao, nếu lầm, sẽ đắc tội người ta tới chết.
Ở lúc chưa làm rõ tình huống, hắn cũng sẽ không bị người ta dễ dàng lừa dối đi đắc tội với người khác.
Cho nên hắn bắt Mã Đại Lực, muốn thử Chu Hùng này một phen.
Quả nhiên vừa bắt Mã Đại Lực, Chu Hùng liền chạy đến yêu cầu hắn thả người.
Tuy lời nói là ngay thẳng đường hoàng, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là thả người.
Hắn từ chối đối phương, hơn nữa cố ý vô tình lộ ra người nhốt ở nơi nào.
Quả nhiên, trời vừa tối, đối phương đã trực tiếp tới cứu người.
Rất hiển nhiên, chuyện Chu Hùng và tặc quân là cùng một bọn, là đúng tám chín phần mười.
Nghĩ đến tặc nhân bọn Chu Hùng không chỉ trà trộn vào Tả Kỵ quân, còn ở địa vị cao, sau lưng hắn dâng lên một luồng khí lạnh.
Nếu là bọn họ không phát hiện, vậy về sau Đông Nam Tiết Độ phủ chẳng phải là sắp bị tặc nhân chiếm đoạt?
“Ngụy tướng quân, Tôn tướng quân, các ngươi bây giờ hẳn là tin tưởng lời ta nói rồi chứ?”
Thanh Y sứ Trịnh Thiên Thành có chút hưng phấn nói: “Chúng ta bây giờ chỉ cần liên thủ mang đám tặc nhân này bắt toàn bộ mà nói, nhất định là một công lớn!”
“Đám người Trương Đại Lang này là tặc nhân, bọn hắn bị bắt, vậy đến lúc đó Tả Kỵ quân chính là hai vị các ngài nắm giữ.”
Ngụy Vũ cùng Tôn Chí Hổ nhìn nhau một cái, đều cảm xúc có chút tăng vọt.
Cái này gọi là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*.
là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng
Bọn họ lúc trước muốn Trương Đại Lang bị tặc quân đánh bại, không hoàn thành quân lệnh trạng sẽ bị mất chức, đến lúc đó hai vị phó tướng bọn họ liền có thể nắm giữ thực quyền.
Nhưng trên thực tế Tả Kỵ quân liên tục chiến thắng, khiến hy vọng của bọn họ thất bại.
Lúc này mới ép bọn họ vội vàng đến Hải Châu, hy vọng có thể nhặt một chút cơm thừa canh cặn.
Hôm nay kinh hỉ lớn hơn nữa đã bày ở trước mặt bọn họ.
Trương Đại Lang này thế mà lại là Trương Vân Xuyên, là tướng cướp lớn nhất của Đông Nam Tiết Độ phủ.
Nếu hạ gục Trương Đại Lang, vậy bọn họ không chỉ nắm giữ Tả Kỵ quân, nhất định còn sẽ nhận được Tiết Độ sứ đại nhân trọng dụng, tiền đồ không thể hạn lượng.
“Được, chúng ta liên thủ!”
Ngụy Vũ biết, lấy thực lực của bọn họ, tuyệt đối khó có thể đối kháng với Trương Đại Lang.
Nhưng có Tứ Phương các giúp sức, nhất định có thể đánh Trương Đại Lang một cái không kịp trở tay.

Ngoài thành Hải Châu, Kiêu Kỵ doanh Giáo úy Từ Kính dẫn theo một đội kỵ binh giả ý thăm dò tình hình tặc quân.
“Cộp cộp cộp!”
“Cộp cộp cộp!”
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, một kỵ binh từ nơi xa lao nhanh tới.
Kỵ binh đó giục ngựa chạy mãi tới trước mặt Từ Kính, lúc này mới chợt ghìm ngựa, chiến mã hí vang một tiếng, đứng thẳng lên như người.
“Chuyện gì?”
Từ Kính mở miệng hỏi.
Móng trước của chiến mã nện thật mạnh ở trên mặt đất, kỵ binh trên lưng ngựa ôm quyền nói: “Từ đại nhân, Tham tướng đại nhân muốn ngươi lập tức quay về binh doanh.”
“Hình như là Đô đốc đại nhân bên kia có quân lệnh mới truyền đến.”
“Ừm, ta biết rồi.”
Từ Kính gật gật đầu, sau đó quay đầu bảo mọi người: “Đi, trở về!”
Các kỵ binh ùn ùn quay đầu ngựa lại, hướng về phương hướng tiền tuyến đại doanh của bọn họ lao nhanh đi.
Ở trên nửa đường bọn Từ Kính quay về, một mũi binh mã ở dưới bụi cỏ cùng cây cối yểm hộ, đã ẩn nấp ở hai bên đường.
Tứ Phương các Thanh Y sứ Trịnh Thiên Thành đứng ở trong rừng bên đường.
Tứ Phương các đã sưu tập rất nhiều chứng cứ, đủ để chứng minh Trương Đại Lang chính là Trương Vân Xuyên.
Một ít tướng lĩnh dưới trướng hắn cũng đều xuất thân tặc nhân trên Cửu Phong sơn.
Tứ Phương các đã mang tin tức dùng bồ câu đưa tin cho Giang Châu bên kia.
Tuy Giang Châu còn chưa có hồi âm, nhưng Tứ Phương các Thanh Y sứ Trịnh Thiên Thành đã không thể chờ nữa.
Cái gọi là phú quý cầu trong nguy hiểm, hắn cần mạo hiểm một lần.
Nếu một lần này có thể mang đám người Trương Đại Lang bắt được toàn bộ, vậy chính là một công lớn, đủ để đổi lấy mấy chục năm phú quý.
Đương nhiên, nếu bắt sai, đến lúc đó hắn nhắm chừng chỉ có thể chạy.
Cũng may mấy năm nay đã kiếm đủ vàng bạc tài bảo, cho dù chạy trốn tới địa giới khác, cũng có thể làm một phú ông gia.
“Đại nhân, bọn họ tới rồi!”
Một hán tử Tứ Phương các nhắc nhở, Thanh Y sứ Trịnh Thiên Thành cũng thấy được khói bụi bốc lên cách đó không xa.
Chỉ thấy mấy chục kỵ binh vây quanh Kiêu Kỵ doanh Giáo úy Từ Kính đang dọc theo đường lớn tới đây.
Một lát sau, đám người Từ Kính chui vào trong mai phục của Tứ Phương các.
Bạn cần đăng nhập để bình luận