Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 654: Trợ cấp (1)

Chương 654: Trợ cấp (1)
Bọn họ không thể không thừa nhận, Trương Đại Lang này thật đúng là có chút tài năng.
“Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân.”
Giáo úy Dương Chấn Bình sau khi chấn động, liền ôm quyền hướng Lê Tử Quân chúc mừng.
“Tuần Phòng quân ta lấy được đại thắng này, tiêu diệt hết phản quân có thể chờ mong.”
Dương Chấn Bình là rất vui vẻ.
Trương Đại Lang tuy bây giờ là tham tướng tạm quyền, chức vị so với hắn còn cao hơn.
Nhưng Trương Đại Lang người ta ở trước khi đảm nhiệm giáo úy, ít nhất là treo ở danh nghĩa Phi Hổ doanh hắn.
Thủ hạ cũ đánh thắng trận, hắn cũng nở mày nở mặt.
“Các ngươi đi theo Trương Đại Lang người ta học tập cho tốt.” Lê Tử Quân vui vẻ, cũng không răn dạy Chu Hào cùng Dương Chấn Bình nữa.
“Các ngươi phàm là có một nửa năng lực của người ta, cũng không đến mức ngay cả vẻn vẹn mấy tên sơn tặc cũng không tiêu diệt được.”
Chu Hào nghe được lời này, cảm xúc mất mát, không nói một tiếng nào.
Giáo úy Dương Chấn Bình lại đã bắt đầu cân nhắc, làm tốt quan hệ như thế nào với Trương Đại Lang vị thủ hạ cũ này.
Trương Vân Xuyên vừa lâm thời thay thế tham tướng Diệp Hạo chết đi, đảm nhiệm tham tướng tạm quyền chưa được vài ngày, đã đánh thắng một trận lớn như vậy.
Điều này làm Lê Tử Quân rất vui vẻ.
“Trương Đại Lang tên chó này, không làm lão tử mất mặt!”
“Chiến một trận đã đánh bại hơn một vạn phản quân!”
“Không hổ là người ta coi trọng!”
“Không tồi, tốt lắm!”
Cố Nhất Chu dẫn theo một bộ phận Tuần Phòng quân phản loạn, khiến Lê Tử Quân rất mất mặt.
Đây chính là việc xấu trong nhà!
Bây giờ Tiết Độ phủ đã mệnh lệnh Tả Kỵ quân xuất động, trấn áp phản loạn.
Lê Tử Quân trên thực tế cũng là muốn để nội bộ Tuần Phòng quân trấn áp phản loạn, để thịt nát ở trong nồi, tránh cho Tuần Phòng quân bọn họ mất hết mặt mũi.
Bởi vì nếu để người ngoài đi trấn áp phản loạn, Tuần Phòng quân bọn họ về sau không cách nào ngẩng đầu gặp người nữa.
Nhưng trên thực tế là đại bộ phận Tuần Phòng quân đều nắm giữ ở trong tay phản tướng Cố Nhất Chu.
Hắn bây giờ duy nhất có thể chỉ huy được chính là Phi Hổ doanh của Dương Chấn Bình, Phi Báo doanh, Trấn Sơn doanh của Trương Vân Xuyên, binh lực không nhiều, sức chiến đấu không mạnh.
Dựa vào chút binh lực này, là không có cách nào trấn áp phản loạn.
Huống hồ còn có lượng lớn sơn tặc đang bám trụ binh lực của bọn họ.
Cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tả Kỵ quân ra sân mà đành chịu.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ là, Trương Vân Xuyên vị tham tướng tạm quyền này biết đánh như vậy, thế mà tiêu diệt hết hơn một vạn phản quân lẻn đến Tứ Thủy huyện.
Cái này không chỉ khiến Lê Tử Quân nở mày nở mặt, cũng để hắn thấy được khả năng nội bộ Tuần Phòng quân trấn áp phản quân.
Nếu là bọn họ tự mình thu thập phản quân, vậy ít nhất Tuần Phòng quân bọn họ còn có thể bảo tồn một ít mặt mũi.
“Lê đại nhân, một lần này chúng ta tuy tiêu diệt hơn một vạn phản quân, nhưng chúng ta cũng tổn thất không nhỏ.”
Tống Điền phụ trách báo tin thắng trận nhìn Lê Tử Quân một lần, chắp tay bẩm báo: “Huynh đệ Trấn Sơn doanh, Phi Báo doanh chém giết đẫm máu, không ít huynh đệ đều bị thương nặng.”
“Chỉ sợ bọn họ về sau khó có thể cống hiến ở trong quân nữa, nửa đời sau trồng hoa màu cũng có nhiều sự bất tiện.”
Tống Điền lời nói khẩn thiết: “Tham tướng đại nhân nhà ta không đành lòng nhiều huynh đệ như vậy nửa đời sau bận tâm áo cơm, cho nên đặc biệt khẩn cầu Lê đại nhân phân phối một khoản bạc trợ cấp xuống, để an lòng quân.”
Lê Tử Quân nghe vậy, nụ cười trên mặt thu đi.
“Lẽ ra nên như vậy.”
Lê Tử Quân gật gật đầu nói: “Bọn họ trấn áp phản quân có công, hôm nay bị thương, nên trợ cấp.”
“Cần bao nhiêu bạc trợ cấp, lát nữa ta phê cho ngươi tờ đơn.”
Trương Vân Xuyên đánh thắng trận, Lê Tử Quân tâm tình không tệ, cho nên một lần này chưa hỏi nhiều, biểu hiện tương điíu hào phóng.
“Lê đại nhân, tham tướng đại nhân nhà ta nói, cần mười vạn lượng bạc trắng.”
Lời này vừa nói ra, trong quân trướng nhất thời kim rơi có thể nghe thấy.
“Hả!”
Bọn Chu Hào, Dương Chấn Bình đều nhìn chằm chằm Tống Điền, hít vào một ngụm khí lạnh.
“Bao nhiêu?”
Lê Tử Quân cũng giật mình, hỏi lần nữa.
“Mười vạn lượng bạc.” Tống Điền nuốt nuốt nước bọt, ôm quyền nói.
Lê Tử Quân thở phì phì nói: “Mở mồm đã đòi mười vạn lượng bạc, Trương Đại Lang hắn sao không đi cướp hả!”
“Cửa cũng không có!”
“Thế mà hắn nghĩ ra!”
Trương Vân Xuyên đánh thắng trận, Lê Tử Quân quả thật muốn khao thưởng một phen.
Nhưng mở mồm đòi mười vạn lượng, vậy cũng quá nhiều rồi.
Hôm nay đòi mười vạn lượng, vậy ngày mai còn không đòi một trăm vạn lượng à?
Trong nhà Lê Tử Quân hắn cũng không phải mở tiền trang, lấy đâu ra nhiều bạc như vậy cho y? ?
“Lê đại nhân, cái này không chỉ có bạc trợ cấp, còn có bạc phong thưởng.”
Tống Điền đối với phản ứng của Lê Tử Quân tựa như sớm có đoán trước, hắn không kiêu không nịnh giải thích: “Một lần này có thể tiêu diệt hơn một vạn phản quân, các huynh đệ đều hung hãn không sợ chết, chém giết đẫm máu.”
“Tham tướng đại nhân nhà ta nói, nếu là không phong thưởng, sẽ lạnh lòng các huynh đệ.”
“Lòng người một khi tan, liền không dễ cầm quân nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận