[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 104:

Chương 104:
Chương 104:
Sở Cảnh Hòa bình tĩnh nhìn toàn bộ quá trình tử vong của Sở Chính Quân, thân hình tiêu điều, tay nắm chặt thành nắm đấm, người khiến nhân sinh anh khổ nạn nhiều năm như vậy rốt cục đã chết.tiếng gào thét của Sở Chính Quân hấp dẫn không ít người, những người này không biết tiền căn hậu quả, chỉ thông đôi câu vài lời qua của Sở Chính Quân hiểu rõ đại khái, cho rằng người đàn ông trước mắt là một người đàn ông ác độc hại chết anh em mình, trực tiếp tức chết cha ruột."Thật quá đáng rồi""Thế đạo này người nào cũng có."Mọi người nhao nhao rời đi, bản năng muốn cách Sở Cảnh Hòa càng xa càng tốt. Chỉ có Giang Tĩnh Thủy và Cố Dực không trốn tránh bọn họ.Nhưng Tống Đại và Sở Cảnh Hòa đều không thèm để ý, thế nhân nói như thế nào bọn họ đều tốt, dù sao bọn họ có lẫn nhau là đủ rồi."Tiểu Đại, ông ta đã chết." Thanh âm Sở Cảnh Hòa khàn khàn, ánh mắt hiện ra một tia giải thoát."Ừm." Tống Đại nắm chặt tay anh, tay của anh rất lạnh, nắm thật chặt thành quyền phảng phất như một khối băng đông lạnh người, hai tay cô cầm một khối băng dùng nhiệt huyết thân thể chậm rãi che ấm nó.Sở Chính Quân đã chết, khúc mắc của anh rốt cục đã giải.Bọn họ trở lại tầng hầm ngầm, Tống Đại thay váy ngủ mát mẻ tựa vào đầu giường, da thịt trắng nõn đắm chìm trong ánh đèn nhu hòa ở đầu giường, váy ngủ tơ lụa trắng nõn như ánh trăng, tơ lụa tơ tằm lạnh lẽo dán sát đường cong thân thể của cô, thắt lưng tinh tế thướt tha.Sở Cảnh Hòa hai tay ôm lấy eo của cô, đầu gối ở trên đùi mềm mại của cô, nửa khuôn mặt vùi vào bụng dưới mềm mại của cô, hơi thở nóng ẩm cách tơ lụa tơ tằm phun lên da thịt của cô, giống như xem thân thể của cô cho là hương dịu dàng, cả người đều sắp lún vào.Tống Đại hơi cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh như mực từ trước ngực chảy xuống, ngón tay mảnh khảnh cắm vào tóc anh."Em thật sự không nghĩ tới anh lại chơi trò này, em cũng bị anh lừa, còn tưởng rằng đó là giám định cha con thật."Khóe môi Sở Cảnh Hòa hơi nhếch lên, đuôi mắt hơi giương lên, vươn tay cầm lấy mái tóc dài buông xuống của cô ở trong tay thưởng thức: "Giám định cha con chính là thật."Tống Đại ánh mắt giật mình: "Vậy tại sao anh..."Sở Cảnh Hòa hôn lên tóc cô, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt lộ rõ ý nhị thành thục: "Tra tấn ông ta.""Thật ra Sở Chính Quân cũng không quan tâm mẹ con Tôn Lan Tuệ, ông ta chỉ quan tâm chính mình, nhìn biểu tình ông ta trước khi chết, ông ta hối hận không phải giết con ruột mình, mà là nếu như không giết bọn họ, ông ta sẽ không lưu lạc đến một bước này, cuộc sống ba người người đàn ông bọn họ ở tận thế có thể sẽ giống như Vương Mãnh vậy, có ít người cho dù là chết cũng sẽ không hối cải.""Cho nên anh cố ý chọc giận ông ta." Tống Đại nói.Thấy Sở Chính Quân sắp chết, cố ý nói dối gạt ông ta, trước khi chết còn muốn ghê tởm ông ta một phen, giết người tru tâm mà."Ừm, nếu như không phải bởi vì tận thế, anh vốn dĩ còn có kế hoạch khác, làm cho ông ta không dám lại đến quấy rầy chúng ta, chỉ là hơi không lên được mặt bàn, đáng tiếc còn chưa thực hiện, tận thế đã tới." Sở Cảnh Hòa giật giật thân thể, ngữ điệu có chút tiếc nuối.Bỗng nhiên anh ngước mắt nhìn Tống Đại, ngón tay ôm lấy mái tóc dài của cô hơi siết chặt, như là có hơi khẩn trương sợ hãi, thấp thỏm hỏi: "Ghét anh không, Tiểu Đại?"Tống Đại lắc đầu, đầu ngón tay miêu tả mặt mày của anh. Chồng cô đen bụng thế, cô càng yêu hơn có được không.Cho tới nay Sở Cảnh Hòa ở trước mặt cô đều là hình tượng dịu dàng hiền lành, thế cho nên cô cũng nhanh quên, người chồng trước mắt từ lúc 23 tuổi đã lăn lộn trong xã hội, gặp qua vô số mặt tối, trải qua vô số ngươi lừa ta gạt còn có thể đứng thẳng người, làm sao có thể thật sự thuần lương vô hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận