[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 291:

Chương 291:
Chương 291:
Thời điểm Sở Cảnh Hòa kể ra hai chữ "Ghen", giọng nói ôn hòa trước sau như một, thanh tuyến nhàn nhạt nương theo tiếng sóng biển vỗ vào tòa nhà dưới tác dụng của thủy triều, Tống Đại cảm giác mình giống như bị giọng nói của anh kéo vào trong dấm chua ấm áp ngọt ngào, nước giấm chua chát, không ngừng bao vây cô, kéo cô rơi xuống chỗ sâu nhất, đẩy ra nước giấm đặc sệt, cô nhìn thấy trái tim mềm mại nhẵn nhụi màu đỏ tươi được Sở Cảnh Hòa chất nhầy đen đậm bao bọc.Thật sự... Dễ thương.Tống Đại ngồi trên đùi anh, ánh mắt hưng phấn: "Ghen thật sao?"Sở Cảnh Hòa nghe ra trong lời nói của cô có ý đùa giỡn, tựa như khi còn bé những nam sinh chọc giận nữ sinh kia, nhìn thấy nữ sinh ghé vào trên bàn học khóc đến thương tâm lúc, sẽ đưa đầu tiến đến dưới bàn học, tò mò lại thiếu nợ hỏi: "Thật sự khóc à?!"Chua xót trong lòng anh đột nhiên tản ra chút ít, có hơi buồn bực, lại có hơi muốn cười. Dưới cảm xúc đan xen, anh có hơi hung hăng nói: "Biết còn hỏi."Tống Đại cười càng vui vẻ: "Nói sớm, sau này em không thắt nơ bướm cho Hoắc Bình là được rồi, chỉ thắt cho một mình anh thôi."Sở Cảnh Hòa nhịn cười, mới không chỉ là vấn đề nơ bướm.Quên đi, vợ của anh nếu cũng không nghĩ tới phương diện đó, chứng tỏ cô căn bản không có loại ý nghĩ này đối với Hoắc Bình, đã như vậy, anh cũng không cần lại chọc phá, ngược lại khiến cho Tống Đại có hứng thú đối với Hoắc Bình."Anh xem, nơi đó có ánh lửa." Tống Đại bỗng nhiên chỉ vào tòa nhà chọc trời xa xa, nói."Chẳng lẽ trong thành phố W còn có người sống sót khác sao?" Sở Cảnh Hòa hỏi."Đi xem không phải sẽ biết sao." Tống Đại đứng dậy."Tiểu Đại." Sở Cảnh Hòa giữ chặt cô: "Đối phương cũng có thể không phải người sống sót đơn giản như vậy.""Ý anh là Trọng Khấu sao?"Sở Cảnh Hòa gật đầu.Tống Đại thản nhiên cười: "Vậy thì càng tốt!"*Trung ương tài chính cao ốc, Trọng Khấu lấy một thùng nước biển dập tắt ngọn lửa, oán giận nói: "Muốn ăn cá nướng thật khó, sau này cậu nấu cơm đi.""Được." Bạch Diêu tách đống lửa ra, phòng ngừa tro cỏ cháy lại, lại từ trong nước câu một con cá trích đỏ lên, dùng dao mở thư trong phòng làm việc loại bỏ vảy trên người cá trích đỏ, lại loại bỏ nội tạng, dùng gậy kim loại tra ra từ ghế gấp cắm vào trong thân thể cá trích đỏ, châm lửa lại bắt đầu nướng cá.Cũng không lâu lắm, mùi thơm nhàn nhạt liền lan tràn khắp phòng."Thơm quá." Trọng Khấu bị mùi thơm hấp dẫn."Hẳn là được rồi, cô nếm thử chín chưa." Bạch Diêu đẩy mặt ngoài hơi cháy ra, từ bên trong xé xuống một miếng thịt cá trắng nõn tươi mới.Cậu ta là có tư tâm, cậu ta cố ý chỉ xé thịt cá xuống một phần rất nhỏ, như vậy khi Trọng Khấu cắn thịt cá, sẽ đụng tới ngón tay của cậu ta.Quả nhiên, Trọng Khấu theo thói quen cầm cổ tay cậu ta, cắn thịt cá từ đầu ngón tay cậu ta, cánh môi mềm mại chạm vào đầu ngón tay cậu ta, lông mi dài thanh tú của Bạch Diêu run lên."Chín rồi." Trọng Khấu cầm lấy cá, xé một nửa tự mình ăn, còn lại để lại cho cậu."Chúng ta còn phải đi tìm Ôn Tiểu Tự không?" Bạch Diêu đột nhiên hỏi."Đương nhiên, không có dị năng hệ thủy tôi rất khó giết chết Tống Đại." Trọng Khấu nói theo lẽ thường.Bạch Diêu nói: "Nhưng hiện tại bốn phía đều là biển rộng, chúng ta rất khó tìm được Ôn Tiểu Tự, hơn nữa bọn họ cũng đắc tội Tống Đại, khẳng định cũng sẽ không đi tìm bọn họ, bọn họ nếu muốn trốn đi, chúng ta rất khó tìm được bọn họ.""Khó hơn nữa cũng phải tìm, tôi có mục tiêu, còn có thời gian, mất mười năm hai mươi năm, không tin không tìm thấy bọn họ." Trọng Khấu lơ đễnh.Trong lòng Bạch Diêu cả kinh, chỉ thời gian lãng phí ở trên người Ôn Tiểu Tự đã lâu như vậy, như vậy cô ta tới lúc nào mới có thể giết chết Tống Đại, mới có thể buông xuống dục vọng giết chóc.Tống Đại không chết, trong đầu Trọng Khấu toàn bộ đều là Tống Đại, ngày nhớ đêm mong, ngay cả mộng ngữ ôn tồn nỉ non cũng đều là tên Tống Đại, cô ya thậm chí chưa bao giờ gọi cậu ta ở trong mộng.Bạch Diêu nhíu mày, giờ khắc này cậu ta chưa bao giờ có dục vọng mãnh liệt muốn Tống Đại chết như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận