[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 324:
Chương 324:
Ôn Tiểu Tự nghe nói như thế, trong lòng cả kinh lập tức ẩn ẩn sợ hãi: "Nhưng tất cả mọi người ở cùng một khu rừng, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra chúng ta chứ?"Ôn Cảng Sinh xoa đầu Ôn Tiểu Tự, giọng nói dịu dàng: "Yên tâm đi Tiểu Tự, trên thế giới không có chuyện trùng hợp như vậy, trái đất không chỉ có một đại lục này, bọn Cố Dực sẽ không tìm tới đâu.""Nhưng em vẫn lo lắng." Ôn Tiểu Tự lo lắng bấm ngón tay, cô ta sợ, áy náy nhìn thấy Cố Dực, càng sợ nhìn thấy ánh mắt của anh ta.Cô ta giữ chặt cánh tay Ôn Cảng Sinh, năn nỉ nói: "Anh, nếu không chúng ta đi ngay bây giờ?""Tiểu Tự, em quên chúng ta trôi dạt trên biển bao lâu rồi, bè gỗ mấy lần bị sóng đánh đổ, thiếu chút nữa bị lốc xoáy trên biển cuốn đi? Trên biển chúng ta không có chỗ tránh mưa, em sốt cao hai lần suýt chết, Trọng Khấu còn đang đuổi giết chúng ta, chỉ có đất liền mới là nơi an toàn nhất." Ôn Cảng Sinh nhấn vai cô ta.Ôn Tiểu Tự cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.Trong mắt Ôn Cảng Sinh hiện lên thần sắc thống khổ, ngón tay che kín vết thương nhỏ của anh ta nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô ta, thỏa hiệp nói: "Được, chúng ta đi. Nhưng trước tiên chúng ta phải nghỉ ngơi và hồi phục vài ngày, buộc một chiếc bè gỗ lớn hơn vững chắc hơn, thu thập chút đồ ăn gì đó, không thể ăn cá dưới biển mãi được. Chờ những thứ này làm xong, anh sẽ đưa em rời đi được không?""Thật sao?" Ôn Tiểu Tự khóc nhè, mang theo nước mắt nhìn Ôn Cảng Sinh.Ôn Cảng Sinh cười, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta, dịu dàng nói: "Anh đã hứa với em, sẽ đưa em đến một nơi chỉ có hai chúng ta, nhớ không?""Ừ." Ôn Tiểu Tự rốt cục nở nụ cười.Hai người cứ như vậy ngồi ở trong lều nhỏ tạm thời dựng bên bờ biển, chờ bóng đêm dày đặc chậm rãi buông xuống, bọn họ mới dám mượn bóng đêm len lén nhóm lửa nấu cơm.Bên kia, trên đại dương mênh mông vô tận, Trọng Khấu giống như một con rái cá nằm bò trên bè gỗ, cánh tay buông xuống dưới mặt biển, giống như rong biển theo làn sóng vô lực duỗi thắt lưng, dưới nước một con cá lớn thị lực không tốt, xem cánh tay của cô ta thành cá nhỏ, cắn cánh tay của cô ta một ngụm, Trọng Khấu vốn nheo mắt nháy mắt mở mắt, đảo khách thành chủ nhấc cá lớn lên, quăng lên trên bè gỗ.Đồng thời cầm lấy con dao găm bên cạnh, đâm mạnh xuống người con cá lớn, chỉ chốc lát sau, con cá lớn đã bất động."Hình như là cá ngừ vây xanh." Trọng Khấu lẩm bẩm nói.Chính cô ta cắt miếng thịt mềm mại nhất xuống, phần còn lại đưa cho Bạch Diêu ngã sang một bên: "Ăn đi."Bạch Diêu ghé vào trên bè gỗ lắc đầu, biên độ động tác vô cùng nhỏ, cũng đã mất rất nhiều sức lực của cậu ta.Cậu ta đã không còn cảm thấy đói nữa, chỉ cảm thấy rất khát, rất mệt mỏi.Họ đã không biết trôi nổi trên mặt biển bao lâu rồi, nước ngọt dự trữ ban đầu đã sớm uống sạch, mấy ngày nay trên biển lại không có mưa, cậu ta một giọt nước cũng chưa vào miệng, còn phải chịu đựng ánh nắng mặt biển ban ngày, trên mặt đã bị cháy nắng.Cậu ta không giống Trọng Khấu, có năng lực tự lành siêu cường, bất kể là bị cháy nắng hay thiếu nước, chỉ cần không phải vết thương trí mạng trong nháy mắt, đều có thể tự lành.Cậu ta bây giờ, tựa như một con chó hấp hối, lưỡi hái của tử thần tùy thời rơi xuống trên người cậu ta.Bỗng nhiên cậu ta cảm nhận được trước mắt tối sầm, ánh trăng bị người che khuất, cậu ta gian nan ngước mắt lên, Trọng Khấu quỳ xuống bên cạnh cậu ta, ánh mắt bình tĩnh nhìn ánh trăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận