[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 280:

Chương 280:
Chương 280:
Tống Đại gắp một miếng sườn bạc hà, sườn bởi vì chiên qua một lần, trở nên vừa mềm vừa thơm, trong mùi thịt còn xen lẫn sự nhẹ nhàng khoan khoái đặc biệt của bạc hà."Ăn ngon." Tống Đại không nhịn được tán thưởng nói.Sở Cảnh Hòa bên môi ý cười ấm áp: "Vậy ăn nhiều một chút."Anh lại gắp một miếng sườn bạc hà vào bát cô, khớp ngón tay thon dài mà rõ ràng, xương ngón tay hơi trắng.Tống Đại ăn một miếng cơm, nói: "Xin lỗi.""Tại sao phải nói xin lỗi với anh?" Ánh mắt Sở Cảnh Hòa kinh ngạc."Em lúc trước khoe khoang, nói có thể câu một con cá ngừ vây xanh cho anh, hiện tại đừng nói cá ngừ, lật xe, cá gì cũng không câu được." Ánh mắt Tống Đại đầy u buồn, rất có một loại cảm giác chồng ra ngoài làm công, cuối năm tay không về nhà, đối mặt vợ hiền lành vô năng áy náy.Nhất là khi nhìn thấy Sở Cảnh Hòa mỗi ngày đều thay đổi đa dạng làm đồ ăn ngon cho cô, loại cảm giác này càng mãnh liệt."Hóa ra là bởi vì cái này. Thật ra anh vốn không thích ăn cá, câu hay không câu được không sao cả, hơn nữa chúng ta không phải trữ rất nhiều cá tôm sao? Cũng đủ cho chúng ta ăn." Trong đôi mắt sáng ôn nhuận của Sở Cảnh Hòa hàm chứa ý cười nhợt nhạt, gió biển ẩm ướt thổi tới, thổi đến sợi tóc của anh tán loạn, vạt áo sơ mi trắng đơn bạc giương lên, lộ ra cơ bắp eo bụng.Tống Đại: Ông xã thật hiền lành, thật biết an ủi người khác."Nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi em xin lỗi anh, anh còn sợ hết hồn." Sở Cảnh Hòa nói."Tại sao?""Còn tưởng rằng em đã yêu người khác, nếu không thật sự không rõ em có chuyện gì đáng giá xin lỗi anh." Sở Cảnh Hòa sờ sờ gương mặt của cô, gió biển nhẹ nhàng, ánh mắt của anh mềm mại ôn hòa."Làm sao có thể!" Tống Đại vừa ngoài ý muốn vừa buồn cười, theo bản năng đá anh một cái.Bàn gấp rất thấp, ghế gấp cũng thấp, một đôi chân dài thon dài thẳng tắp của Sở Cảnh Hòa không có chỗ đặt, chỉ có thể để ở hai bên, mũi chân Tống Đại nhẹ nhàng đá anh một cái, Sở Cảnh Hòa hợp chân dài lại, kẹp lấy chân của cô kéo về bên người mình, ánh mắt như một mảnh dịu dàng.Biển xanh phản chiếu bầu trời xanh thẳm, gió biển vào giờ khắc này đều trở nên yên tĩnh.Đúng lúc này, cần câu bất động, đột nhiên động một chút.Tống Đại lập tức lấy lại tinh thần, nói: "Cá mắc câu rồi!"Cô nâng cần câu lên, phát hiện có hơi quá nặng, vì thế hai tay cô chống mép sân thượng nhìn xuống."Là cá sao?" Sở Cảnh Hòa đứng dậy đi tới bên cạnh cô hỏi.Tống Đại nhún vai, uể oải nói: "Là gặp phải đàn sứa, không phải cá, căn bản không thể ăn."Sở Cảnh Hòa nhẹ giọng nói: "Ai nói sứa không thể ăn?"Anh cầm lấy lưới đánh cá đặt ở một bên, vớt sứa trong nước lên, đặt trên mặt đất."Cẩn thận, xúc tu sứa sẽ đốt anh bị thương." Tống Đại kéo cổ tay anh."Sẽ không." Sở Cảnh Hòa vỗ vỗ tay cô, lòng bàn tay khô ráo ấm áp: "Đây chính là em câu được, hôm nay em không còn không quân."Anh ngồi xổm xuống, nhìn sứa trên mặt đất, lấy ra găng tay cao su dày, xách nó lên nói: "Đây là Miên Trập, một loại sứa biển, có thể dùng để làm trộn xà lách.""Thật sao?""Ừ, anh lúc trước làm học đồ có tiếp xúc tới." Sở Cảnh Hòa nói: "Phương pháp xử lý rất đơn giản, em muốn ăn bây giờ không?"Tống Đại gật gật đầu.Sở Cảnh Hòa không chút do dự: "Vậy em chờ anh một chút, anh làm ngay cho em."Động tác của anh vừa dứt khoát vừa lưu loát, sau khi rửa sạch sứa, gỡ xuống phần không thể ăn, cắt đầu sứa thành lát mỏng, đun vài giây sau đổ tỏi băm gừng băm vào gia vị, toàn bộ quá trình không đến năm phút, một món salad tươi đã làm xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận