[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 122:

Chương 122:
Chương 122:
Nhưng khi đám người Tống Đại chạy tới trung tâm thương mại Cayrol, khiếp sợ phát hiện lầu một tất cả đều trống không.Lầu một trung tâm thương mại Cayrol cơ bản đều là bán quần áo may sẵn cùng với son môi, nước hoa, còn cả kim cương châu báu vàng loại hấp dẫn ánh mắt người ta nhất, nhưng khi bọn họ đi vào cửa hàng thì phát hiện, những cửa hàng này bất kể là tồn kho hay là đồ trưng bày trong tủ kính đều không thấy.Bọn họ tiếp tục đi lên, đi tới lầu hai bán các loại đồ vận động nam trang nữ trang, cùng với cửa hàng trang sức hơi rẻ chút, cũng bị quét sạch.Lại tiếp tục từng tầng từng tầng đi lên, cũng vẫn không có gì.Khi bọn họ đi tới một nhà hàng tầng 25, vừa vặn bắt gặp hai người Tạ Vi và Trần Kính từ sau bếp đi ra.Cô ta đang được Trần Kính ôm vào trong ngực, thoạt nhìn vừa nói vừa cười, khi phát hiện bọn Tống Đại thì sắc mặt sửng sốt, lập tức trốn đến phía sau Trần Kính.Tống Đại nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô ta, lúc trước ở Cẩm Thành Thiên Mỹ, ngón áp út của Tạ Vi rỗng tuếch, nhưng hiện tại cô ta đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn như trứng bồ câu, ánh sáng rực rỡ lóe mù mắt cô.Lại nhìn Trần Kính, từ trên xuống dưới rõ ràng là một nhãn hiệu thời trang nam xa xỉ, giày thể thao số lượng có hạn.Tống Đại trong nháy mắt hiểu rõ dị năng giả không gian luôn đến trước bọn họ là một trong hai người bọn họ.Nhưng nhìn Tạ Vi rõ ràng gầy đi rất nhiều, phảng phất một trận gió cũng có thể thổi ngã cô ta, chiều cao 160 nhiều lắm cũng chỉ 45kg, so sánh rõ ràng với Trần Kính ăn uống ngon thậm chí còn béo lên, cô càng nghiêng về dị năng giả không gian là Trần Kính.Dù sao Tạ Vi cũng không có khả năng có dị năng không gian sau đó còn để mình chịu đói... A, hình như cũng không phải không có khả năng.Xét thấy mâu thuẫn lúc trước, Tạ Vi rất không thích Tống Đại lại càng không muốn để ý đến cô, lôi kéo Trần Kính xoay người đi lên khu làm việc trên lầu."Thật là, ở đâu cũng có thể gặp cô ta." Tạ Vi có hơi buồn bực."Không có việc gì, không thể trêu vào còn trốn không nổi sao? Mắt không thấy cho đỡ phiền." Trần Kính ôm cô ta vào trong ngực, bóp thắt lưng mảnh khảnh của cô ta, nói: "Cục cưng, gần đây có phải em béo lên không, thịt thừa trên lưng hơi nhiều, bụng nhỏ cũng phồng lên."Tạ Vi kinh hoảng vuốt eo mình: "Thật sao? Em đã ăn rất ít rồi."Trần Kính đảo tròng mắt, nói: "Đối với nữ sinh bình thường mà nói, dáng người của em xen như tạm được, nhưng so với Nguyễn Miên Miên thì kém hơn chút, anh nhớ trước kia cô ấy đều mặc quần áo cỡ nhỏ nhất, nếu em mặc thì phải mua cỡ M."Tạ Vi uất ức lại tức giận: "Không phải anh nói sau này không thích cô ấy nữa sao, sao anh còn nhắc đến cô ấy."Trần Kính lập tức dỗ dành: "Anh chỉ thuận miệng nói thôi, sao em lại tức giận, dễ dâng cảm xúc như vậy. Nếu em không muốn giảm béo, sau này anh sẽ không nói nữa? Đừng tức giận, thật ra anh cũng rất thích con gái có da thịt, béo như em anh cũng thích."Tạ Vi tức giận nện thẳng vào ngực Trần Kính, tức giận Trần Kính còn nhớ mãi không quên Nguyễn Miên Miên, ngay cả dáng người cũng nhớ rõ ràng, càng tức giận vì sao mình còn béo như vậy, hơn nữa âm thầm hạ quyết tâm tiếp tục nhịn ăn giảm béo.Bên kia, Tống Đại nói với Sở Cảnh Hòa: "Chúng ta cũng đi thôi, ở chỗ này không tìm được vật tư, không bằng đi nơi khác thử thời vận.""Được." Bọn họ cùng xuống lầu, Cố Dực và Hoắc Bình cũng rời đi."Tống Đại, bọn họ thật sự là dị năng giả không gian sao?" Cố Dực hỏi."Hẳn là vậy, cậu nghĩ xem dọc theo đường đi chúng ta có đụng phải người khác không?"Cố Dực nhớ lại thử: "Ngoại trừ Hoắc Bình, không còn ai khác."Hoắc Bình vội vàng chạy đến trước mặt Tống Đại, giải thích: "Tôi không có dị năng không gian, tôi chỉ đến chợ nông sản sớm hơn các người một chút, tôi là từ đầu kia Nam Sơn vòng qua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận