[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 289:

Chương 289:
Chương 289:
"Được." Hoắc Bình cười, gắp tôm hùm trước mặt lên, chấm chấm nước sốt đã chuẩn bị sẵn rồi im lặng ăn cơm."Mau chép lưới! mau chép lưới!" Hai người Lâu Thiên Thiên và Kỳ Ngọc Kinh ở trong góc ngọt ngào, không nghĩ tới đột nhiên có một con cá lớn mắc câu.Hoắc Bình lập tức xông lên phía trước, cầm lấy lưới vớt cá lên, sau khi thấy rõ cá bên trong, ánh mắt anh ta tỏa sáng nhìn Tống Đại: "Là cá ngừ vây xanh!"Những người sống sót ở trong khổ mua vui, kêu to: "Cá lớn mấy chục vạn nói ăn liền ăn, đây là ngày tháng thần tiên gì!!"Nghe được cá ngừ vây xanh, Tống Đại ngồi không yên, đây không phải cá cô ngày nhớ đêm mong sao?Mấy người chuyển nó đến trên bàn, ba năm hai nhát cắt kỹ nó, bởi vì trên bàn cơm đã nấu rất nhiều hải sản, cá ngừ vây xanh thật sự không ăn hết, nên chỉ cắt một nửa, còn lại một nửa để vào trong không gian Tống Đại, chờ lúc nào muốn ăn lại lấy ra.Mà ngay trên ngọn núi nhỏ xa xôi cách bọn họ, Ôn Cảng Sinh cởi áo khoác, nhặt lá rụng khô héo nhét vào trong quần áo sưởi ấm.Thành phố W đã biến thành một mảnh đại dương, ban đêm gió biển rất lớn, thổi trên mặt đau nhức."Tiểu Tự, còn lạnh không?" Anh ta hà hơi vào lòng bàn tay, chà xát một hồi lâu, sau khi cảm thấy lòng bàn tay nóng thì áp lên khuôn mặt lạnh lẽo của Ôn Tiểu Tự.Ôn Tiểu Tự khoác áo khoác của Ôn Cảng Sinh, tựa vào ngực anh ta: "Không lạnh, anh mặc quần áo vào đi.""Không sao, anh là đàn ông không sợ lạnh." Ôn Cảng Sinh ôm chặt Ôn Tiểu Tự, ngón tay lạnh cóng chạm vào lông mi Ôn Tiểu Tự: "Tiểu Tự, bây giờ còn có thể nhìn thấy mặt trăng không?"Ôn Tiểu Tự mờ mịt mở mắt nhìn bầu trời, tầm mắt trước mắt rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy chiếc đĩa bạc màu trắng lờ mờ bên cạnh: "Vẫn không thấy rõ lắm, nhưng so với lúc trước tốt hơn chút."Trọng Khấu gần như hại mù mắt cô ta, trải qua mấy ngày nghỉ ngơi hồi phục, ánh mắt của cô ta mới miễn cưỡng có thể nhìn thấy vật thể mơ hồ.Giọng Ôn Cảng Sinh lạnh đến phát run, nhưng ngữ điệu vẫn dịu dàng như cũ: "Có chuyển biến tốt là tốt rồi, qua một thời gian nữa, em có thể thấy lại anh trai."Ôn Tiểu Tự vươn bàn tay hơi lạnh, vuốt ve sống mũi anh tuấn xương mày Ôn Cảng Sinh, giọng nói mảnh mai: "Em cũng rất muốn thấy lại anh... Anh trai, bọn họ sẽ đuổi theo sao?"Ôn Cảng Sinh nói: "Anh chưa từng đốt lửa, chỉ cần không có ánh lửa, bọn họ sẽ không tìm thấy chúng ta. Tiểu Tự, chúng ta sắp có thể đi ra khỏi thành phố W, sau đó chúng ta có thể xây một chiếc bè gỗ, đi đến một nơi không ai tìm thấy chúng ta, xây một căn nhà nhỏ, sống dựa vào biển, em có dị năng hệ thủy, cá muốn chạy cũng chạy không thoát, chúng ta có thức ăn ăn không hết, sẽ không bao giờ bị đói nữa, chúng ta có thể sống hạnh phúc, ai cũng sẽ không đến quấy rầy chúng ta, sẽ không có ai."Ôn Tiểu Tự chớp chớp đôi mắt mờ mịt, mơ ước vô hạn về tương lai: "Thật hy vọng ngày đó đến nhanh chút."*Một lần nữa trở lại bàn cơm, Hoắc Bình bỗng nhiên nhỏ giọng gọi cô lại: "Tống Đại.""Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi.Hoắc Bình vươn tay phải, sắc mặt ửng đỏ: "Băng vải của tôi mở ra, cô có thể giúp tôi buộc một lần nữa không?"Sở Cảnh Hòa đột nhiên quay đầu, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm anh ta.Hoắc Bình tựa như không cảm nhận được ánh mắt của anh, tiếp tục nói với Tống Đại: "Tay Cảnh Hòa bị thương, quấn băng gạc không làm được, tôi cũng sẽ không thắt nút được bằng tay trái.""Không thành vấn đề." Tống Đại buông đũa xuống, giúp anh ta buộc băng vải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận