[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 57:

Chương 57:
Chương 57:
Hôn xong, Tống Đại chậm rãi buông tay ôm lấy cổ anh ra, trong mặt còn mang theo ý cười trêu đùa.Đỏ ửng trên mặt Sở Cảnh Hòa chưa tiêu, đôi mắt đối diện với ánh mắt mỉm cười của Tống Đại có hơi né tránh.“Lại đỏ mặt. Sở Cảnh Hòa, tốt xấu gì anh cũng là một ông chủ, như thế nào còn dễ dàng thẹn thùng như vậy a, thật sự hoài nghi anh trước kia anh làm thế nào đi ra bên ngoài bàn chuyện làm ăn." Tống Đại xoay người, hai tay còn ở thắt lưng của anh, cách quần áo còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.Eo thật nhỏ! Cô ôm eo hẹp của anh cảm thán.Sở Cảnh Hòa che môi ho khan: "Đi bàn chuyện làm ăn cũng sẽ không....""Cũng đúng." Tống Đại chôn mặt ở trong cơ bụng của anh ha hả cười khẽ, hơi thở ẩm ướt nóng hổi tất cả đều phun ở bên hông của anh, Sở Cảnh Hòa hít sâu một hơi, đầu ngón tay quấn quanh sợi tóc hỗn độn của cô."Tiểu Đại, em đứng lên trước." Anh khàn giọng.Tống Đại ngẩng đầu, sờ sờ vành tai anh đỏ sắp nhỏ máu: "Làm sao vậy?"Ánh mắt Sở Cảnh Hòa bay loạn, lòng bàn tay nóng bỏng nắm cổ tay cô: "Tư thế này của em khiến anh không tiện lau tóc cho em, vẫn là giống như vừa rồi, quay lưng lại đưa lưng về phía anh đi."Tống Đại cắn môi nghẹn cười, chẳng những không có quay đi ngược lại càng không kiêng nể gì, ngồi ở trên đùi của anh, đầu ngón tay gảy cúc áo cẩn thận tỉ mỉ của anh: "Như vậy không được sao?"Sở Cảnh Hòa nắm chặt quyền, thở ra một hơi, khàn giọng nói: "Có thể."Anh cầm lấy khăn lông tiếp tục chà lau mái tóc cô chảy xuống trước ngực, mà Tống Đại thường thường sờ sờ vành tai đỏ đến mềm nhũn của anh, hai má nóng bỏng, rất giống là cầm thú đùa giỡn người phụ nữ ngây thơ lương tình.Tống Đại vừa ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, lại vừa vô cùng hưởng thụ mà tiếp tục, ai bảo người ngây thơ bị đùa giỡn không từ gia cô đây? Vậy cô sẽ chết không hối cải.*Ngày hôm sau tỉnh lại mọi người khiếp sợ phát hiện, một nhóm người Vương Mãnh biến mất bên trong khu dân cư, về sau mọi người mới biết được nhóm người Vương Mãnh là bị tầng 28 diệt.Nhất là cô gái tên Tống Đại ở 2802 kia lợi hại nhất, giết ba người.Các chủ nhà rất may mắn ác bá nhận được báo ứng, lại tràn ngập địch ý đối với Tống Đại."Nghe nói trong ba người cô ta giết, một người trong đó chạy đi rồi còn bị cô ta đuổi theo giết, bị bạn trai ném xuống nước, đuổi tận giết tuyệt quá tàn nhẫn.""Một nữ sinh bình thường làm sao có thể đánh thắng được người đàn ông trưởng thành, huống chi là loại thân thể cường tráng Vương Mãnh kia, cô ta cũng quá kỳ quái rồi?""Không biết, nghe nói cô ta là khách thuê.""Khách thuê à, không trách được. Loại người không biết gốc rễ này, trước kia ai biết làm nghề gì.""Đúng vậy, các người xem cô thủ pháp giết người lão luyện bao nhiêu, còn cả bạn trai cô ta nói vứt xác liền vứt xác, có thể trước đó bọn họ đã từng làm chuyện hay không?""Trời ạ, thật đáng sợ, sau này chúng ta nên tránh xa cô ta chút, chờ mưa ngừng, cảnh sát đến, chúng ta sẽ báo án.""Đúng vậy đúng vậy, ở chung một tòa nhà với kẻ giết người như vậy, bệnh tim của tôi sắp tái phát rồi.""Ai biết cô ta có mất hứng sẽ giết luôn chúng ta hay không, loại người này, lúc trước không nên để cô ta vào tiểu khu chúng ta."Đã không có nhóm Vương Mãnh nên nhóm chủ nhà không hề ngăn chặn cửa phòng cháy, bắt đầu tụ cùng một chỗ xì xào bàn tán, trong lời nói tất cả đều là ác ý đối với Tống Đại.Lời này bị Giang Tĩnh Thủy vừa lúc xuống lầu nghe được. Cô ấy không biết quá khứ của Tống Đại, cũng không phán xét cái gọi là Tống Đại đuổi tận giết tuyệt. Cô ấy chỉ biết Tống Đại là người đêm qua cứu cô, cô ấy biết có ân đồ báo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận