[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 353: Ngoại Truyện: Sở Cảnh Hòa
Chương 353: Ngoại Truyện: Sở Cảnh Hòa
Trên bàn nhỏ trong phòng khách bày một chậu hoa thủy tiên, là tối hôm qua sau khi Sở Cảnh Hòa nhìn thấy tuyết rơi, tạm thời trồng xuống. Có lẽ là vì thời tiết này vừa vặn thích hợp với hoa thủy tiên sinh trưởng, ngắn ngủi một ngày, hoa thủy tiên đã nở rộ, cánh hoa màu vàng nhạt mềm mại ướt át, mùi thơm xông vào mũi, sau khi nở hoa, toàn bộ trong phòng đều là mùi thơm của hoa thủy tiên.Trước khi đi ngủ, Tống Đại vui vẻ bưng hoa thủy tiên đến trong phòng ngủ, đặt ở trên tủ đầu giường của bọn họ."Như vậy buổi tối chúng ta ngủ cũng có thể ngửi được hương hoa thủy tiên." Tống Đại tựa vào vai Sở Cảnh Hòa nói."Ừ." Sở Cảnh Hòa ôm cánh tay cô, thản nhiên đáp.Ánh mắt của anh xa xa nhìn ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo treo cao ngoài cửa sổ, từng đoàn từng đoàn bông tuyết ở trong ánh trăng sáng tỏ quấy nhiễu rơi xuống, cực kỳ giống đêm Tống Đại báo thù, mà anh cũng bắt đầu cảm giác được thân thể có hơi lực bất tòng tâm, như là có một cỗ lực lượng khiến cho linh hồn của anh rút ra từ trong thân thể này, trở lại nơi anh vốn nên trở về, nhưng anh có thể đi nơi nào?"Cuộc sống như vậy thật tốt." Anh sâu kín nói, ngữ khí hâm mộ.Tống Đại cười tới gần lòng anh tìm một tư thế thoải mái, nhìn tuyết ngoài cửa sổ: "Trước ngày tận thế em bận rộn công tác, anh bận rộn đối phó Sở Chính Quân hút máu, ngay cả lúc trời mưa to bọn họ cũng..."Sở Cảnh Hòa nhàn nhạt cười, từ sau lưng nhẹ ôm lấy hai tay của cô: "Bọn họ không phải đã bị giải quyết trong trận mưa kia sao."Tống Đại lập tức ngồi lên, xoay người nhìn anh.Ánh mắt Sở Cảnh Hòa ngạc nhiên: "... Tiểu Đại?"Sở Cảnh Hòa chân chính sẽ không không nhớ rõ băng cá nhân đặt ở đâu, anh đã sớm học được cách làm trà lựu lạnh, lại càng sẽ không quên một nhà Sở Chính Quân chết như thế nào.Tống Đại nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, thật lâu sau, cô run rẩy mở miệng: "Sở Cảnh Hòa?"Sở Cảnh Hòa dịu dàng nhìn chăm chú cô, ánh mắt thâm trầm giống như biển sâu nhấp nhô trong bóng đêm: "Vẫn bị em phát hiện à, Tiểu Đại, em thật thông minh."Tống Đại bắt lấy cánh tay anh, kích động hốc mắt phiếm hồng: "Anh là Sở Cảnh Hòa đúng không? Anh là, Sở Cảnh Hòa của em? Đúng không?"Sở Cảnh Hòa gật đầu: "Ừ, anh là Sở Cảnh Hòa."Tống Đại che miệng, nước mắt không thể khống chế nhỏ xuống: "Anh thật sự đã trở lại?Nghe tiếng khóc của Tống Đại, tâm tình Sở Cảnh Hòa sửa sang lại nhiều lần đột nhiên sụp đổ, trái tim khó chịu như kim đâm, anh ôm chặt cô, giọng nói nghẹn ngào áy náy: "Xin lỗi, anh đã cố gắng ngụy trang, nhưng vẫn bị em phát hiện, anh thật sự là... Luôn chọc em khóc, kiếp trước cũng như vậy, nhìn em vào buổi tối vẫn luôn vụng trộm khóc nhưng bất lực, ngay cả báo mộng cho em cũng không làm được. Xin lỗi, là anh làm chồng vô dụng, anh ấy so với anh tốt hơn nhiều."Tống Đại nâng đôi mắt đẫm lệ mơ hồ lên: "Có ý gì? Anh không phải đã trở lại sao?"Cô gắt gao nắm chặt ống tay áo Sở Cảnh Hòa, giống như muốn nhốt anh: "Không phải anh đã trở lại sao?"Sở Cảnh Hòa cười khổ vuốt ve gương mặt của cô, cho dù trong mắt tràn đầy không nỡ và đau lòng, nhưng vẫn dịu dàng cười với cô: "Anh nên đi, Tiểu Đại, ngày hôm nay anh rất hạnh phúc rất thỏa mãn, nhìn thấy em sống tốt, anh cũng an tâm.""Không được! Không được đi! Không được đi!" Tống Đại kéo y phục của anh gào khóc, tiếng gào khóc quanh quẩn trong phòng.Sở Cảnh Hòa gắt gao ôm cô vào trong ngực, cằm đặt ở đầu vai run rẩy của cô, cảm giác linh hồn rút ra càng ngày càng mạnh, Sở Cảnh Hòa dần dần cảm thấy thần trí mơ hồ không rõ, liều mạng một tia sức lực cuối cùng, anh thấp giọng thổ lộ bên tai cô: "Tiểu Đại, anh thật sự rất muốn cùng em sống cả đời."Tống Đại đã khóc không thành tiếng, tiếng nói như xé rách tiếng khóc rống lớn, cô liều mạng ôm lấy anh, thống khổ chua xót vô hạn tràn lên trong lòng, nhưng vẫn có thể cảm giác anh chậm rãi biến mất trong lòng cô.Bỗng nhiên một đôi tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô, khẩn trương hỏi: "Tiểu Đại, ai chọc em khóc?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận