[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 186:
Chương 186:
"Mễ Lan, cô điên rồi à!", Cao Tân nhặt súng cô ấy làm rơi xuống đất, thân là quân nhân dù có chết cũng không thể vứt bỏ. Anh ấy kích động nhìn về phía Mễ Lan, lại thấy Mễ Lan ôm Ninh Diệu, điên cuồng hôn anh ta.Trên mặt Ninh Diệu tươi cười."Cô cô cô -" Cao Tân không thể tin được, đang muốn nói cái gì, đột nhiên phía sau bị thứ gì dùng sức đụng một cái.Anh ấy quay đầu lại khiếp sợ phát hiện trong ánh mắt các người phụ nữ phía sau hiện ra cuồng nhiệt khó có thể tin, các cô thét chói tai nhằm phía Ninh Diệu, các cô có người bắt lấy tay Ninh Diệu hôn mu bàn tay của anh ta, có người đang muốn cởi bỏ quần áo của anh ta, nhẹ hôn mặt của anh ta, cổ của anh ta, thậm chí có người phụ nữ quá điên cuồng, mà vung tay với nhau, có người ghen tị Mễ Lan có thể ôm cổ Ninh Diệu, đi lên liền kéo tóc của cô ấy, vài người vặn vẹo cùng một chỗ."Ninh Diệu! Ninh Diệu!" Giang Tĩnh Thủy vứt cục cưng trong lòng, hưng phấn chạy về phía anh."Tĩnh Thủy, em, em tỉnh táo chút đi." Dương Hiên cố hết sức ôm lấy Giang Tĩnh Thủy, bình thường sức lực của cô ấy tuyệt sẽ không lớn như bây giờ, lớn đến mức anh ấy gần như không khống chế được cô ấy."Buông tôi ra, Ninh Diệu em yêu anh!" Giang Tĩnh Thủy cắn cánh tay Dương Hiên hét to."A a a a - -, Tĩnh Thủy, em mau tỉnh lại!" Dương Hiên chịu đựng đau đớn gắt gao ôm lấy Giang Tĩnh Thủy."Tiểu Tự! Không được đi qua!" Ôn Cảng Sinh mang theo tức giận, mạnh mẽ kéo Ôn Tiểu Tự, Ôn Tiểu Tự càng không ngừng muốn thoát khỏi tay Ôn Cảng Sinh, bị Ôn Cảng Sinh trực tiếp ôm lên khiêng trên vai, không để ý Ôn Tiểu Tự gào thét, nhốt cô ta vào trong phòng.Nhưng rất nhanh một dòng nước mạnh mẽ đã cuốn trôi phòng họp của bọn họ, Ôn Cảng Sinh thiếu chút nữa đụng vỡ thủy tinh rơi xuống từ tầng 15.Tống Đại trong nháy mắt nhìn thấy Ninh Diệu đôi mắt thất thần, giống như người đánh mất ý chí bản thân, ngơ ngác đi về phía anh ta, trong đầu không có lý trí, chỉ có khát vọng cuồn cuộn không ngừng.Trên mặt cô mang theo nụ cười hạnh phúc khó hiểu, giang cánh tay chạy về phía anh ta."Tiểu Đại! Đừng đi qua, chúng ta về nhà." Sở Cảnh Hòa ôm chặt lấy cô, ánh mắt Tống Đại dại ra, nhưng bước chân vẫn không ngừng. Sở Cảnh Hòa không thể làm gì khác hơn là rải xuống một hạt giống, thúc giục phát ra một cây dây leo thô dài trói chặt Tống Đại, nhốt vào trong phòng."Buông em ra!" Tống Đại thoáng cái liền thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Sở Cảnh Hòa, nhưng ngay sau đó càng nhiều dây leo quấn lên, càng không ngừng buộc chặt, Sở Cảnh Hòa ôm chặt eo của cô, hai chân kẹp lấy chân của cô, mạnh mẽ ôm cả người cô vào trong ngực, ở bên tai cô thấp giọng: "Tiểu Đại, em nhìn anh xem, anh là Sở Cảnh Hòa, anh là chồng em, đừng nghĩ đến anh ta, em ngẫm lại anh, Tiểu Đại em nhìn anh đi."Bả vai Tống Đại bị Sở Cảnh Hòa dùng sức lay động, trong ánh mắt mê ly chậm rãi có tập trung, cô nhìn thấy khổ sở và áp lực trong ánh mắt trong suốt của anh."Em nhìn thấy anh." Tống Đại nâng mặt anh, nhìn đáy mắt anh bị thương: "Sở Cảnh Hòa, em lúc ấy nhìn thấy mặt của anh."Ánh mắt Sở Cảnh Hòa ngẩn ra, hai tay ôm eo cô càng thêm siết chặt, giống như muốn dung nhập cô vào trong thân thể của mình.Cao Tân nhìn một màn không thể tin này, giơ súng hướng về phía Ninh Diệu hô to: "Mày rốt cuộc làm cái gì với bọn họ!"Ninh Diệu chỉ mỉm cười nhưng không nói lời nào.Cao Tân nhìn Mễ Lan trong ánh mắt chỉ còn lại mê luyến, gắt gao cắn răng: "Tôi sẽ không để mày biến các cô thành con rối không có nhân cách!"Anh ta đang muốn bóp cò, cổ tay đột nhiên đau nhức, súng trong tay rơi xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận