[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 135:

Chương 135:
Chương 135:
Tống Đại trở về cùng Sở Cảnh Hòa ăn một chiếc bánh quẩy và sữa đậu nành ngọt ở trong lều, sau đó ra cửa.Thừa dịp hiện tại nhiệt độ còn không thấp, bọn họ còn có thể tìm kiếm vật tư ở bên ngoài, cho dù không tìm thấy cũng không sao, có thể giả vờ mình tìm được, yểm hộ cho cuộc sống sau này ở trong nơi tránh nạn.Hôm nay người ra ngoài tìm vật tư có rất nhiều, đều biết thời tiết sẽ trở lạnh, cho nên chuyên môn vọt vào cửa hàng quần áo lấy quần áo dày, cũng có người phục vụ cho chỗ tránh nạn của chính phủ, làm một ít việc thể lực đủ khả năng, đổi lấy thù lao, dù sao hiện tại ngay cả chính phủ cũng khan hiếm vật tư, không có khả năng lại cung cấp thức ăn miễn phí cho mỗi một người tị nạn, phải thông qua lao động mới có thể đổi lấy.Quyết định này dẫn tới một ít người cho rằng tới nơi tránh nạn chính thức sẽ có thể miễn phí ăn không uống không ở bất mãn, nhưng ở thời kỳ đặc thù tận thế này, ai cũng sẽ không nuông chiều người khác.Tống Đại và Sở Cảnh Hòa đạp xe đạp đi xuyên qua thành phố, trước người khác một bước đi tới chợ bán sỉ quần áo, tìm được cửa hàng nhỏ bán quần áo mùa đông, đựng một túi lớn áo lông, áo len, nội y giữ ấm, áo khoác quân đội, giày mùa đông các loại trở về.Cô chia một phần ba cho Cố Dực, xem như thù lao anh ta giữ nhà chống trộm.Trước bữa trưa cô chuẩn bị đi thăm Giang Tĩnh Thủy, thuận tiện nhiều hiểu biết xem tình huống dị năng phòng giả 01, dị năng giả khác cô đại khái đều khá rõ ràng, duy chỉ có dị năng giả phòng 01, quá mức thần bí.Cô đang đi về phía cầu thang, vừa vặn sát vai mà qua với một nữ sinh, Tống Đại dừng bước, quay đầu nhìn cô ấy.Nữ sinh kia ước chừng 18 tuổi, tóc dày không dài không ngắn vừa mới rủ xuống xương quai xanh của cô ấy, tóc mái mỏng ngang trán, trên mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn còn có hơi mập mạp của trẻ con, mắt hạnh màu hổ phách xinh đẹp, bề ngoài thoạt nhìn chính là nữ sinh nhỏ vô hại.Nhưng cô ấy mặc áo khoác nam màu đen rộng thùng thình không vừa người, ánh mắt thờ ơ quan sát bốn phía, tựa như đang đi dạo chợ.Bỗng nhiên một tiếng động vang lên, tầm mắt Tống Đại cùng cô ấy đều nháy mắt nhìn về phía điểm phát ra âm thanh.Thanh âm là phát ra từ trong khu vực bảy người đàn ông ngày hôm qua kia, bởi vì bọn họ dùng vải đen gắt gao che chắn bên trong, bọn họ đều không thấy rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhìn thấy màu đen rèm vải đang không ngừng rung động.Bỗng nhiên thứ gì đó rơi xuống, một cậu trai gầy yếu cả người đầy máu hai tay bị trói buộc ở phía sau, vừa lăn vừa bò chạy ra, ngã ở dưới chân nữ sinh nhỏ, trên mặt cậu ta đều là vết xanh tím, một con mắt đã sưng chỉ còn lại một khe nhỏ, há mồm muốn lên tiếng lại nói không ra lời.Mấy người đàn ông lập tức tiến lên giữ chặt cậu lại, nói: "Thật ngại quá, đây là con trai tôi, đầu óc nó có vấn đề, mọi người đừng để ý."Người sáng suốt đều nhìn ra được, mấy người đàn ông kia đang nói dối.Nữ sinh nhỏ kia hẳn là cũng nhìn ra, nhưng hai tay cô ta đút túi, nhấc chân bước đi."Trọng Khấu!" Nam sinh dùng hết toàn lực phát ra một tiếng khàn khàn yếu ớt.Trọng Khấu dừng bước, mấy người đàn ông kéo cậu về cũng dừng lại, không ngờ họ quen nhau.Cô ấy ngồi xổm xuống, vươn ngón tay nhấc cằm đầy máu của cậu lên, giọng nói không có phập phồng rõ ràng: "Ồ, là cậu à, mặt cậu sưng đến mức tôi không nhận ra cậu, Bạch Diêu."Xem ra bọn họ quen nhau, nhưng Trọng Khấu không có ý giúp cậu ta, đứng dậy chuẩn bị rời đi.Tống Đại xoay người nháy mắt với Sở Cảnh Hòa, anh lập tức hiểu ý, đi tầng một tìm Dương Hiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận