[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 190:
Chương 190:
Anh ta nói chuyện sương độc cho đám người giáo sư Dương, mọi người sau khi biết được kinh ngạc không thôi: "Vậy chúng ta không phải bị vây rồi sao?""Ngàn vạn lần không nên bị sương mù đụng phải, một chút xíu cũng không được." Người trốn trở về nói: "Lão Từ cũng chỉ là dùng ngón tay nhẹ nhàng đâm ở mép sương mù một cái, ngón tay của anh ta thậm chí cả xương ngón tay cũng bị sương mù ăn mòn thành một bãi mủ vừa vàng vừa xanh, sau đó chúng tôi đều bị dọa chạy đi, mà lão Từ cũng vì phản ứng chậm hai giây, cả người bị sương mù cắn nuốt, thành một bãi mủ.""Làm sao bây giờ? Những sương mù này sẽ không lan tràn lên chứ?" Có người kinh hoảng hỏi."Đúng rồi, Tống Đại không phải dị năng giả sao?""Đúng vậy, cô ấy là dị năng hệ phong, cô ấy nhất định có thể thổi gió đi." Mọi người chờ đợi nhìn Tống Đại.Tống Đại như có như không liếc mắt nhìn Lư Đại Nghiêu cách đó không xa, lắc đầu: "Tôi dùng kính viễn vọng nhìn, sương mù dày đặc này từ bốn phương tám hướng vây quanh, căn bản là không có điểm cuối, tôi không thể thay đổi hướng gió tự nhiên, cho dù có thể mạnh mẽ thổi tan một đám sương mù, nhưng rất nhanh chúng nó vẫn sẽ lại vây quanh.""Mọi người đừng nóng vội, mặc kệ có thể hay không chúng ta đều cần sớm chuẩn bị sẵn sàng, đầu tiên loại cửa sổ lỗ thông hơi này phải phong kín tốt. Thứ hai thay phiên quan sát những tình huống sương mù này, nếu như tiếp tục lan tràn lên, chúng ta phải tiếp tục di động lên tầng cao, tránh đi sương mù dày đặc." Lời nói giáo sư Dương khiến mọi người hoảng hốt hoảng sợ có một tia an ủi trong lòng.Lúc này Lư Đại Nghiêu đột nhiên nói: "Tôi thấy chúng tôi hiện tại trong chốc lát xem như không đi được, không nghĩ tới nơi này của các anh lại còn có máy phát điện, nói thật chúng tôi đã lâu không chạm vào điện thoại di động, cho nên kính xin các anh có thể cho chúng tôi ở tầng 15, thỉnh thoảng đến sạc pin, đây là gà mái già trong nhà tôi nuôi, biết đẻ trứng, xem như một chút tâm ý bồi thường của tôi.""Đúng rồi, nơi này còn có một ít thịt heo khô tôi ướp, thịt khô nhà mình, mọi người không cần khách khí."Lư Tiểu Mễ đưa một con gà mái mập mạp mập mạp lên, Lý Hạo phía sau thì nâng một thùng lạp xưởng thịt khô thịt heo khô, điều này sao có thể không khiến người ta động tâm, dòng người ý chí kém đã chảy nước miếng."Không được!" Giáo sư Dương đột nhiên mở miệng: "Các người phải ở tầng 14."Lư Đại Nghiêu có hơi ngoài ý muốn: "Giáo sư Dương, như vậy không tốt, ngài xem tầng mười lăm lớn như vậy...""Không được!" Thái độ của giáo sư Dương cứng rắn, không thể nghi ngờ.Tống Đại cũng tán thành quan điểm của giáo sư Dương, tất cả mọi người không quen, ở cùng một chỗ làm gì, mà cô cũng không tin Lư Đại Nghiêu thật sự tốt như vậy, vừa đưa gà mái lại vừa lấy lạp xưởng thịt khô.Giáo sư Dương từ chối Lư Đại Nghiêu ở cùng một tầng cũng là vì bảo vệ người sống sót, nhưng người sống sót lại không cho là như vậy.Đạn bọc đường của Lư Đại Nghiêu đã thành công công phá tâm trí bọn họ, cho dù hiện tại ngoài miệng bọn họ không nói, nhưng trong lòng oán khí nặng nề đối với quyết định chậm trễ ăn thịt của giáo sư Dương.Ngay khi Lư Đại Nghiêu còn đang khẩn cầu giáo sư Dương tiếp nhận bọn họ, Sở Cảnh Hòa đã lặng lẽ đi tới tầng 14.Anh dễ dàng tìm được cửa phòng đã khóa, ngoài cửa chỉ có một mình Lư Tiểu Mễ trông coi.Sở Cảnh Hòa không lựa chọn quấy nhiễu cô ta mà là đi vào gian phòng bên cạnh, mở cửa sổ ra, rải xuống một hạt giống bản nguyệt quý, hạt giống chậm rãi nảy mầm, dây leo cùng hoa tươi bò đầy vách tường, anh theo dây leo dễ dàng mở cửa sổ ra, rón rén nhảy tới bên người Ninh Diệu bị che kín.Ninh Diệu nghe thấy động tĩnh theo bản năng ừ một tiếng, trong nháy mắt bị Sở Cảnh Hòa gắt gao che miệng, xốc vải đen lên nhét một hạt giống vào trong miệng hắn, trong giọng nói khàn khàn lộ ra uy hiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận