[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 193:
Chương 193:
Đôi mắt Ngu Ngọc Trạch lóe lên, như là nhớ tới trước đây bị một đám người cưỡng chế trị liệu, thoáng cái đứng lên, nói: "Nhân số nhiều, cho dù tôi vét sạch thân thể, cũng không có khả năng thoáng cái trị liệu nhiều người như vậy.""Làm sao có thể không trị liệu được, mày chính là cố ý, mày cố ý không muốn quản chúng tao!""Đúng vậy, nếu mày không thể trị liệu cho chúng tao, cần dị năng này có ích lợi gì.""Anh ta cho tới bây giờ đều không trị liệu người bình thường chúng ta, cũng chỉ đi cứu những dị năng giả hữu dụng với anh ta."Tất cả người không được trị liệu bắt đầu châm chọc Ngu Ngọc Trạch.Ngu Ngọc Trạch cũng không để ý tới, anh ta chuyển hướng qua chỗ Tống Đại, mặt mày nhỏ dài nhìn cô: "Vết thương của tôi rất đau."Sở Cảnh Hòa đứng ở phía sau Tống Đại trầm mắt xuống, giọng nói cũng theo đó lạnh xuống, nói: "Chỗ tôi có thuốc, theo tôi đi lấy là được."Ngu Ngọc Trạch liếc nhìn mọi người đang oán hận nói: "Được, đi ngay bây giờ."Anh ta công khai tiến vào phòng Tống Đại, Sở Cảnh Hòa lấy rượu cùng nhíp bông cho anh ta.Ngu Ngọc Trạch nhìn mấy thứ này, ngữ khí có hơi oán giận nhìn Tống Đại: "Những thứ này một tay tôi không làm tốt, cô giúp tôi."Tống Đại nhíu mày, anh ta thế mà biết cầu người.Đang chuẩn bị đứng dậy giúp anh ta xử lý vết thương, Sở Cảnh Hòa đè bả vai cô, trầm giọng nói: "Để anh."Anh cầm lấy cồn đổ lên miệng vết thương của Ngu Ngọc Trạch, đau đớn như cạo xương làm cho Ngu Ngọc Trạch nhíu mày: "Sức lực của anh lớn như vậy là muốn làm tôi chết sao? Không biết làm thì để cho Tống Đại làm.""Vết thương của anh ăn mòn rất sâu, nếu như không xử lý sạch sẽ sẽ tiếp tục bị nhiễm trùng." Sở Cảnh Hòa dùng ngữ khí bình thản đè xuống ghen tị phiền não trong lòng.Tống Đại lại gần, nhìn thấy miệng vết thương của Ngu Ngọc Trạch, phụ họa nói: "Anh quả thật bị thương rất sâu, Cảnh Hòa làm rất đúng, lần này không làm sạch sẽ lần sau còn phải chịu tội, hơn nữa lực của tôi cũng không nhẹ."Ngu Ngọc Trạch không lên tiếng nữa.Tuyết Đoàn bỗng nhiên nhảy lên người Tống Đại, hai móng vuốt nhỏ chống ở ngực của cô, kêu meo meo hai tiếng.Tống Đại cũng sắp bị bộ dáng nhu thuận của nó đáng yêu muốn chết, giọng nói bất tri bất giác mềm theo, sờ sờ cái đầu nhỏ lông nhung của nó: "Làm sao vậy? Có phải lại muốn ăn thức ăn cho mèo hay không?""Meo-Meo-" Tuyết Đoàn nhẹ nhàng cọ cọ cằm của cô.Tâm Tống Đại đã nhũn ra, ai có thể từ chối con mèo nhỏ đáng yêu chứ. Cô lấy ra một túi thức ăn cho mèo xé mở, Tuyết Đoàn vui vẻ liếm liếm, sau khi ăn cơm lười biếng chống đỡ thân thể một chút, thế mà cứ như vậy ghé vào trong lòng cô ngủ thiếp đi.Ngu Ngọc Trạch nhếch khóe môi: "Tuyết Đoàn rất thích cô."Tống Đại sờ sờ đuôi nó, cười nói: "Là bởi vì tôi có thức ăn cho mèo mới thích tôi?"Ngu Ngọc Trạch lắc đầu: "Trước kia nó không thân người lắm, nó không thích người, cho dù lấy cá nhỏ đùa nó nó cũng sẽ không để ý, ngoại trừ tôi, người nó thích nhất chính là cô."'Thật sự là trong gian phòng ngủ không chứa được hai chủ tớ này' Sở Cảnh Hòa oán thầm, ánh mắt đạm mạc liếc về phía con mèo ngủ ở trong lòng Tống Đại kia, đường môi gần như mím thành một đường thẳng tắp, nhanh chóng xử lý tốt vết thương cho Ngu Ngọc Trạch: "Được rồi."Ngu Ngọc Trạch nhìn băng gạc trên cổ tay mình, không thích trong mắt gần như tràn ra."Anh có thể trở về." Sở Cảnh Hòa ngồi ở bên người Tống Đại, đưa tay sờ sờ Tuyết Đoàn trong lòng cô, Tuyết Đoàn bị người không thích sờ thoáng cái từ trong lòng Tống Đại nhảy ra, chạy đến bên người Ngu Ngọc Trạch.Ngu Ngọc Trạch nhìn chằm chằm Sở Cảnh Hòa sắc mặt không tốt lắm, trầm mặc vài giây, lập tức lộ ra ý cười không chút để ý, chậm rãi rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận