[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 46:
Chương 46:
Tống Đại ngủ một giấc no nê duỗi lưng tỉnh lại, trời lại sáng.Tống Đại duỗi lưng một nửa thì dừng lại, hối hận! Vô cùng hối hận! Rõ ràng đã nói cô trông đêm trước, làm sao có thể ngủ, hơn nữa còn có thể ngủ ngon như vậy?Xem ra vẫn phải đặt đồng hồ báo thức, nhưng Sở Cảnh Hòa luôn thừa dịp cô ngủ len lén tắt đồng hồ báo thức đi, hay là đặt thêm mấy cái?"Tỉnh rồi?" Sở Cảnh Hòa đã bắt đầu rửa sạch nước đọng trên ban công và bọt nước trên cửa sổ.Tống Đại ảo não gật đầu: "Lại để anh thức đêm rồi, mau đi ngủ bù đi."Sở Cảnh Hòa lắc đầu: "Bây giờ anh không buồn ngủ, lát nữa nghỉ ngơi cũng được."Anh mở cửa sổ ra, sau khi hắt nước trong thùng nước ra, lập tức đóng lại, chỉ là trong chốc lát này áo của anh đã bị sương mù mỏng manh thấm ướt, những sương mù này bị ánh sáng mỏng manh thưa thớt của sáng sớm chiếu rọi, ánh sáng nông sâu không đồng nhất, mông lung rơi vào thân hình cao ngất thanh tuấn của anh.Hôm nay nước đọng đã ngập đến tầng 20." Sở Cảnh Hòa xoay người nói.Giọng nói của anh rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang nói chuyện trưa nay ăn gì.Tống Đại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đêm qua mưa lớn như vậy sao?""Mưa không có gì đặc biệt, nhưng mực nước đã tăng lên", anh nói.Tống Đại mơ hồ cảm thấy bất an, mưa không có thay đổi, nhưng mực nước lại tăng mạnh nhiều như vậy, nói rõ nhất định là đập thượng nguồn vỡ đập, đập chứa nước tích trữ như điên vọt ra ngoài, lúc này mới dẫn đến lập tức ngập đến tầng 20.Cô dán mắt nhìn xuống, có vài tiểu khu kiểu cũ, đường phố, trường học, trung tâm thương mại đều đã nhìn không thấy đâu, thế giới thật sự trở thành một mảnh đại dương mênh mông.Những tiểu khu cao tầng như bọn họ, trở thành hòn đảo đơn độc ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng cuộc sống trên hòn đảo đơn độc cũng làm cho người ta lo lắng đề phòng.Các chủ nhà gặp tai họa ở tầng thấp đều bắt đầu tị nạn ở tầng cao, người tị nạn ở trong hành lang càng ngày càng nhiều, sớm muộn gì cũng xảy ra loạn, người có phòng tốt xấu gì còn có một cánh cửa chống trộm có thể ngăn cản, nhưng người ở trong hành lang thì không có yểm hộ gì cả, một khi phát sinh nguy hiểm, chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.Anh em họ Ôn ở hành lang tầng 29, dường như cũng ý thức được vấn đề này, sáng sớm hôm nay đã phá cửa 2803 không người ở sát vách dọn vào.May mắn bọn họ đoán trước kịp thời, một giờ sau, một nhà bác Cát dẫn theo mấy hộ gia đình khác đều ở trong hành lang 28 kêu gào, nài nỉ bảo Cố Chí Cao cho bọn họ lương thực, nếu không bọn họ sẽ chết đói trước cửa Cố Chí Cao.Nhưng hiển nhiên lần này Cố Chí Cao không mềm lòng, mặc cho bọn họ kêu rách trời cũng không mở cửa.Những người này mắt thấy Cố Chí Cao thờ ơ, thì muốn lấy đồ đập cửa, Cố Chí Cao bị ép nóng nảy cũng bắt đầu học bộ dáng lúc trước của Tống Đại, cầm đao uy hiếp lập uy, dọa những người đó chạy mất.Tầng 28 cuối cùng cũng thanh tịnh, nhưng tất cả mọi người đều bị nhốt trong một tòa nhà, luôn có người đói đến không chịu nổi lấy mạng tranh giành thức ăn.Lúc đám người Vương Mãnh kia không cướp được người có thể cướp, cho dù vũ khí trong tay cô và Sở Cảnh Hòa nhiều hơn nữa, xuống tay tàn nhẫn hơn nữa, bọn họ cũng dám lần nữa tới cửa, hơn nữa sẽ tụ tập càng nhiều người.Thật sự đến lúc đó, chính là một mảnh thi sơn huyết hải thảm thiết.May mắn chính là từ sau khi đập vỡ, giông bão đã nhỏ hơn trước một chút, có lúc giông bão thậm chí sẽ ngừng chừng một giờ, một ít người trong nhà có cần câu, bắt đầu to gan câu cá ở trong nước, tuy rằng câu được phần lớn đều là rác rưởi nhưng thỉnh thoảng thật đúng là có thể câu được một hai con cá giải quyết vấn đề thức ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận