[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 286:

Chương 286:
Chương 286:
Tống Đại bị lời trước lời sau của anh ta làm cho có hơi mơ hồ: "Cậu nói gì vậy? Tôi chỉ trích cậu lúc nào? Tôi cũng không nói Sở Cảnh Hòa bị thương là do cậu gây ra mà?"Trong lòng Cố Dực có ngàn vạn uất ức quấy thành một đoàn loạn hỏng bét, lại không biết nên mở miệng như thế nào, nhìn Tống Đại không rõ tình huống, lại nhìn Sở Cảnh Hòa nụ cười ôn nhuận kì thực giống như rắn rết kia, tức giận sắp nổ tung."Được, đều là lỗi của tôi!" Cố Dực cắn chặt răng, mạnh mẽ nuốt quả đắng này xuống.Tống Đại quả thực không hiểu: "Cái gì chính là sai lầm của cậu?" Tâm tư đàn ông các người sao lại khó đoán như vậy?Sở Cảnh Hòa kéo cô nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí nhu hòa nhạt nhẽo: "Cậu ấy hôm nay hẳn là tâm tình không tốt, đừng kích thích cậu ấy nữa.""Tâm trạng anh mới không tốt, hôm nay tâm trạng tôi vốn rất tốt!" Cố Dực cả giận nói với Sở Cảnh Hòa."Cố Dực." Tống Đại trầm giọng, bảo vệ chồng của mình.Thiếu niên mười chín tuổi, đôi mắt trong suốt bởi vì uất ức và phẫn nộ tràn đầy lốm đốm nước mắt, anh ta nắm chặt nắm đấm, oán hận nhìn chằm chằm Sở Cảnh Hòa."Cậu hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?" Tống Đại nghi hoặc hỏi."Dù sao trong lòng cô cũng hướng về anh ta." Cố Dực lạnh lùng nói, lập tức rời đi."Thật sự là kỳ quái." Tống Đại nghi hoặc nhìn về phía Sở Cảnh Hòa: "Nam sinh 19 tuổi vẫn là thời kỳ phản nghịch sao?"Sở Cảnh Hòa cười không nói: "Hẳn là vậy.""Trước không nói cậu ta, trở về em bôi thuốc cho anh." Tống Đại nâng anh dậy, ôm cánh tay anh lên vai mình.Giọng Sở Cảnh Hòa vừa nhẹ vừa thấp: "Sao lại xem anh là bệnh nhân nặng? Anh có thể đi lại."Tống Đại nghiêm túc nói: "Đừng ầm ĩ.""Được được được, anh nghe lời." Âm cuối Sở Cảnh Hòa mang theo nụ cười, được Tống Đại đỡ xuống lầu trở lại trong phòng.Tòa nhà còn bốn tầng chưa bị nhấn chìm, đủ cho hơn 20 người sống sót, cho nên tất cả mọi người đều ở trong các phòng khác nhau, xuyên qua cửa kính văn phòng, đầu tiên bọn họ nhìn thấy Cố Dực đang nổi giận đùng đùng xuống lầu.Vốn còn có người hỏi Cố Dực tìm được thuyền chưa, Cố Dực tức giận quát hắn: "Thuyền không tìm được, tìm được một bao mũi tên xanh, cậu có muốn hay không!""Mũi tên xanh? Kẹo cao su à? Nói thế tôi quả thật tốt thì chưa từng ăn kẹo cao su." La Thiên Vũ không sợ chết nói tiếp.Cố Dực trừng mắt liếc anh ta một cái, trở lại phòng mình, mạnh mẽ đóng cửa lại.Mọi người không hiểu ra sao.Cũng không lâu lắm, bọn họ lại thấy được Sở Cảnh Hòa được Tống Đại đỡ xuống.Trong nháy mắt bọn họ lo lắng tiến lên hỏi: "Đây là làm sao vậy?""Các người ở bên ngoài gặp nguy hiểm?""Sở Cảnh Hòa bị thương có nặng hay không? Tôi sức lực lớn tới đỡ anh nhé."Sở Cảnh Hòa cười nhạt lắc đầu, cằm nhẹ nhàng chống lên mái tóc mềm mại của Tống Đại, thân hình cao lớn thon dài cực kỳ giống một con mãng xà lớn đặt ở trên người Tống Đại, ngửi mùi thơm ngát trên tóc cô: "Không có việc gì, cám ơn mọi người quan tâm, tôi chỉ là lúc trở về bị ngã một cái, không có chuyện gì lớn.""A vậy là tốt rồi, chúng tôi còn lo lắng các người gặp phải nguy hiểm.""Chúng ta đã tìm được thuyền, mọi người đêm nay thu dọn đồ đạc lại chút, ngày mai chúng ta có thể xuất phát." Tống Đại nói."Nhanh vậy sao? Tôi còn có cá khô chưa phơi khô mà." La Thiên Vũ nói."Ha, chúng ta là ra biển, cũng không phải vào núi, buổi tối hôm nay ăn cá của anh đi, ra biển sau lại câu không được à." Trì Lộ nói."Nói rất đúng, nếu không tối nay chúng ta ăn lẩu cá đi, nấu hết cá chúng ta câu được hôm nay." La Thiên Vũ đề nghị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận