[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 279:

Chương 279:
Chương 279:
"Mau nhìn, tôi lại câu được một con cá lớn!" Trên nóc tòa nhà chọc trời, Trì Lộ cầm cần câu do chính mình chế tác, dùng dây câu Tống Đại đưa cho cô ấy, xách lên một con cá lớn sắp bằng cánh tay cô ấy, kiêu ngạo triển lãm về phía mọi người."666, Trì Lộ, con cá này đủ cho cô ăn ba đến năm ngày rồi." Có người hâm mộ nói.Trì Lộ đắc ý hất cằm: "Đó là đương nhiên, nhưng đây chỉ là con cá lớn đầu tiên tôi câu được hôm nay, chờ xem, rất nhanh trên sân thượng đều là cá muối khô của tôi.""Hôm nay tôi khai trương sớm hơn cô, tuy không lớn bằng cô, nhưng số lượng của tôi nhiều hơn cô.""Chỉ có hai con cá nhỏ bằng bàn tay của anh? Cầm đi nấu canh cũng không ai muốn, đắc ý cái gì chứ!" Trì Lộ vẻ mặt ghét bỏ."Oa, Trì Lộ đừng quá kiêu ngạo, cẩn thận lát nữa bị đánh mặt." Người nói chuyện với Trì Lộ là một thanh niên tên là La Thiên Vũ, hai người từ sau khi đi tới tòa nhà chọc trời vẫn luôn cãi nhau, giống như oan gia.Hai người cứ như vậy so đấu bắt đầu câu cá, cá biển không thông minh hơn cá sông, cho dù chỉ là rất ít mồi nhử, đều có thể nhanh chóng hấp dẫn một mảng lớn đàn cá đến cướp đoạt, gần như là một chiếc móc, là có thể câu được một cái, so với các video ngắn câu cá không khác nhiều lắm.Cho nên trong khoảng thời gian này, trên sân thượng tất cả đều là cá khô câu lên không kịp ăn phơi nắng, mấy ngày nay thời tiết tốt, ánh mặt trời sung túc, mùi cá rất nhanh lan tràn đến tất cả phòng.Nhưng tất cả mọi người không ghét bỏ, thậm chí hận không thể càng tanh càng tốt, mùi tanh càng lớn nói rõ cá càng nhiều, đồ ăn càng sung túc, xác suất bọn họ sinh tồn được lại càng lớn."Oa, cá hồi!" Trì Lộ bừng tỉnh kêu lên một tiếng."Tôi đã câu được vài con, tới bây giờ cô còn chưa từng câu được cá hồi à?""Anh..." Trì Lộ hung hăng đá một cước vào bắp chân anh ta."Cô làm gì vậy..." La Thiên Vũ bị đau.Trì Lộ nháy mắt với anh ta, kéo anh ta qua một bên, nhỏ giọng nói: "Anh quên đại lão à, cho tới bây giờ, một con cá cũng chưa từng câu lên được?"La Thiên Vũ hối hận không ngừng che miệng.Tống Đại giật giật khóe miệng, có trời mới biết cô trúng lời nguyền câu không được cá gì, rõ ràng đều câu cá trong một tòa nhà, câu cũng là cá biển, những con cá này đều giống như có linh tính liều mạng đụng vào móc câu của người ta, nhưng sống chết không đến chỗ cô.Bảy ngày, cô không quân ròng rã bảy ngày, canh giữ bên cần câu bất động, giống như người cô đơn."Tiểu Đại, còn muốn câu cá sao? Trở về ăn cơm." Sở Cảnh Hòa đi lên gọi cô."Đã nấu cơm xong chưa? Anh đi ăn trước đi, em chờ một chút đã." Tống Đại không chớp mắt nhìn chằm chằm cần câu, bộ dáng hôm nay không câu được cá cô sẽ không về nhà.Lời của cô vừa nói xong, bên tai liền truyền đến tiếng Sở Cảnh Hòa nhẹ giọng thở dài, sau đó là tiếng bước chân càng ngày càng xa.Nhưng không quá vài phút, cô đột nhiên bị đội mũ che nắng."Thành phố W bây giờ toàn là biển, chú ý chống nắng, cẩn thận bị cháy nắng." Sở Cảnh Hòa thấp giọng chân thành.Sau đó anh lại cầm đến một chiếc ghế gấp và bàn gấp, nấu thịt bò thái lát cho cơm trưa, sườn bạc hà tiêu hương, đuôi phượng xào, canh trứng cải tím cùng với củ cải chua cay giòn khai vị, luân phiên bày ra.Trì Lộ và La Thiên Vũ nhìn một bàn cơm trưa sắc hương vị đầy đủ tràn đầy này, mãnh liệt hít một hơi mùi thơm, nhất thời cảm thấy cá hồi trong tay mình tẻ nhạt vô vị."Ăn đi." Sở Cảnh Hòa ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận săn sóc thiếu chút nữa đưa đũa tới tay cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận