[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 251:
Chương 251:
"Sau đó, em mười lăm tuổi, ba mẹ xảy ra tai nạn xe cộ chết, chú thím lấy cớ nuôi nấng chiếm lấy nhà của em. Một tháng sau, Đậu Văn Quang ở nơi khác chạy về, lúc nhìn thấy ông ta, em luôn chịu uất ức không chịu khóc, lập tức khóc lên.""Em dẫn ông ta đến trước mộ cha mẹ để tế lễ. Ông ta quỳ gối trước mộ cha mẹ em đốt giấy, luôn kể về quá khứ của ông ta và cha em, khóc rất thương tâm, em cũng ở bên cạnh khóc. Sau khi tế lễ, em liền cùng ông ta xuống núi, ở ven đường dưới chân núi, ông ta đưa cho em một tờ khăn giấy, bảo em lau nước mắt.""Lúc ấy khắp nơi không có người, phần mộ của ba mẹ em ở ngay trên đầu, trên quần áo của ông ta còn lưu lại hương vị sau khi tế bái, ông ta ôm bả vai của em, nói 'Đại Đại, sau này cháu theo chú đi, một tháng 5000 thế nào?'""Khoảnh khắc đó, em ngây ngẩn. Cú sốc mà ông ta mang lại cho tôi, còn lớn hơn cả cú sốc mà cha mẹ em đột nhiên qua đời, ông ta đột nhiên từ chú tôi, biến thành một con sâu ghê tởm. Hóa ra những năm gần đây, sự chăm sóc của cha mẹ em dành cho ông ta, tình cảm mà em đưa ra, không phải cho một người, mà là một con sâu ngụy trang.""Sau khi chấn động, em lập tức từ chối, ông ga cũng không bức bách em, chỉ cười cười, nói ông ta chỉ đùa một chút, đừng để ở trong lòng.""Nhưng em làm sao có thể không để ở trong lòng, em không cho rằng đó là nói đùa, em cho tới bây giờ cảm nhận được nhục nhã mãnh liệt như khi đó, lúc ấy em đã nghĩ, nếu có một ngày em có thể ra mặt, em nhất định phải để ông ta chết."Giọng Tống Đại dừng lại chút, hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Ngày đó lúc Đậu Văn Quang nhìn thấy em, chỉ là giật mình ngắn ngủi, thậm chí ngay cả ánh mắt áy náy cũng không có, đối với ông ta mà nói ông ta chỉ nói một câu, không phải đại sự gì, huống chi thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy. Có lẽ trong mắt những người khác, đây quả thật không tính là gì, vừa không ôm em cũng không hôn em, không đến mức giết ông ta. Nhưng đối với ta mà nói, đó là chuyện lớn hơn cả trời.""Tiểu Đại." Sở Cảnh Hòa nắm tay cô đến run rẩy, mu bàn tay bắn lên kinh mạch xanh tím gần như muốn bạo liệt: "Không cần để ý người khác, em đã muốn giết ông ta, vậy thì đi làm đi."*Trong phòng, rất nhiều khuôn mặt Cố Dực không nhận ra, anh nhỏ giọng nói thầm: "Thật sự đều là dị năng giả sao?"Cận Lạc Bạch và Lâu Thiên Thiên ngồi ở vị trí đầu, kiểm kê nhân số một chút, Lâu Thiên Thiên thấp giọng nói: "Mấy người kia không tới."Cận Lạc Bạch nói: "Không có việc gì, chờ chút."Dưới đài có người không kiên nhẫn nói: "Lão đại của chúng tôi không trở lại, nói tới nói lui không phải là muốn nói những con sên kia thôi sao? có gì tốt mà nói, cầm chút phấn diệt trùng vẩy ở trong góc không phải được rồi sao, còn hưng sư động chúng để nhiều người như chúng ta đều tới đây? Thật sự là tận thế cũng không quên họp, lãng phí thời gian!""Lần này triệu tập mọi người lại đây, cũng không chỉ là diệt trùng đơn giản như vậy, căn cứ chúng ta mới nhất có tìm hiểu, chúng ta phát hiện những con ốc sên này đã bắt đầu sinh sôi nảy nở lượng lớn, tạo thành nguy hại rất lớn đối với những người sống sót, chuyện lớn, còn cần Đậu phó thủ đến, mọi người cùng nhau làm quyết định." Trên trán Lâu Thiên Thiên còn dán băng gạc, trên mặt là nụ cười tiêu chuẩn mà chính thức."Xì -" Dưới đài người chứng kiến trên trán cô ta có băng gạc, chóp mũi phát ra một tiếng cười khinh miệt: "Một đám người bình thường không có dị năng chết thì chết, thay vì quan tâm này quan tâm kia, không bằng giải thích cho tôi chút, nhân viên đăng ký của chúng ta làm thế nào lại chết bất đắc dĩ ở trong phòng, có phải các người phá rối hay không!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận