[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 273:
Chương 273:
Đại hồng thủy trèo đèo lội suối mà đến, đại hồng thủy rít gào dẫn tới mặt đất không ngừng chấn động, mọi người ngồi trên xe tải lớn dời đi đều cảm nhận được cảm giác chấn động mãnh liệt, Hoắc Bình lái xe, nhìn hòn đá nhỏ trên mặt đất bắt đầu không tự chủ được run rẩy, anh ta quay đầu nhìn lại, nhất thời phát hiện đại hồng thủy tuôn trào phía sau.Anh ta lập tức xoay tay lái, mọi người trên xe tải bị lật nhào vì thay đổi phương hướng nhanh chóng.Ngu Ngọc Trạch ôm mèo, vỗ vỗ ngăn cách giữa khoang lái và ghế sau xe tải: "Xảy ra chuyện gì sao?"Hoắc Bình lớn tiếng nói: "Hồng thủy tới rồi, mọi người nắm chặt, chúng ta phải lập tức đến chỗ cao đi!"Ngu Ngọc Trạch vừa nghe, trong nháy mắt nhét Tuyết Đoàn vào trong quần áo.Hiện tại khắp nơi đều là con sên nhu động, hiện tại hồng thủy lại đến, đối với nhân loại mà nói là tai ương ngập đầu, nhưng đối với con sên mà nói lại không phải, những con sên này bị hồng thủy cuốn vào trong nước quả thực như cá gặp nước, có thể càng thêm không kiêng nể gì cắn người rơi xuống nước, hơn nữa chui vào thân thể của họ, lây nhiễm bọn họ.Bang bang bang - -Anh ta lại đập mạnh mấy cái ngăn cách, hỏi: "Tống Đại đâu? Bọn họ có biết đại hồng thủy tới không?""Tống Đại có dị năng hệ phong, cô ta có thể ngự phong mà bay, hẳn là không có nguy hiểm. Nhưng chúng ta thì không nhất định." Lâu Thiên Thiên ngồi ở ghế lái phụ cởi dây an toàn, vạn nhất hồng thủy vọt tới, cô ta thà rằng bị đại hồng thủy cuốn đi, cũng không muốn bị dây an toàn cuốn vào đáy nước hít thở không thông mà chết."Nhanh lên, hồng thủy sắp tới rồi!" Lâu Thiên Thiên thúc giục nói.Hoắc Bình đạp mạnh chân ga, chạy về phía ngọn núi cao nhất Cổ Thành, nhưng mà đại hồng thủy gào thét không cho bọn họ chút cơ hội thở dốc, trong khoảnh khắc phá hủy căn cứ cổ thành hầu như không còn, lại vài giây sau, lật tung chiếc xe tải lớn.Lâu Thiên Thiên lập tức nhảy xuống từ trong cửa sổ, lúc sóng lớn sắp thôn phệ xe tải lớn, giơ tay đông lạnh thành băng điêu sóng triều cuồn cuộn phía sau bọn họ."Chạy mau!" Lâu Thiên Thiên lôi kéo mấy người sống sót cách cô ta gần nhất bỏ chạy.Dị năng hệ băng của cô ta ở trước mặt đại hồng thủy có thể dời núi lấp biển có vẻ bé nhỏ không đáng kể, cô ta chỉ có thể đông lạnh vẻn vẹn sóng lớn rộng mấy mét phía sau các cô, hơn nữa nhiều nhất chỉ có thể duy trì hơn mười giây.Hoắc Bình nhìn hồng thủy cuồn cuộn không ngừng từ bốn phương tám hướng bao phủ mà đến, cảnh tượng như vậy, khiến anh ta nghĩ tới lúc tận thế mưa to, anh ta tìm được đường sống trong chỗ chết, anh ta và anh họ cùng nhau bị vây ở đường hầm dưới lòng đất, mưa to nước đọng rất nhanh rót vào, bọn họ thiếu chút nữa tươi sống chết đuối ở bên trong, cuối cùng anh ta sống sót, mà anh họ của anh ta lại không thể sống sót.Hiện tại, cảnh tượng như vậy phảng phất như tái hiện lại cảnh tượng lúc đó, sắc mặt anh ta trắng bệch đứng lên từ trên mặt đất, thói quen tập thể hình nhiều năm khiến anh ta vài ba phát chạy tới phía trước nhất của đội ngũ, hơn nữa thuận tay xách lên hai đứa nhỏ chạy tương đối chậm.Mười lăm giây sau, băng điêu không chịu nổi áp lực vỡ tan, sóng lớn lại đánh úp lại."Cẩn thận!" Giọng nói Lâu Thiên Thiên còn chưa hô xong, người đã bị hồng thủy cuốn đi.Ngay sau đó Ngu Ngọc Trạch, Hoắc Bình cũng bị sóng triều mãnh liệt cuốn đi, trong hồng thủy đục ngầu này cuốn theo bùn cát, thép, còn có các loại vật phẩm bén nhọn, một cây gai gỗ đâm trúng đùi Hoắc Bình, anh ta nhíu mày đau khẽ há miệng, nhưng bùn cát trong nháy mắt rót vào miệng mũi anh ta.Ngay khi anh ta sắp hít thở không thông mà chết, một lực đạo kéo anh ta từ bờ vực tử vong trở về.Có một đôi tay, dịu dàng lại nhanh chóng phủi đi bùn cát trên mặt hắn, Hoắc Bình nặng nề ho khan hai tiếng, nước mắt sinh lý tuôn ra bên ngoài, lúc này mới phun hồng thủy suýt nữa rót vào trong phổi đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận