[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 323:
Chương 323:
Sở Cảnh Hòa đeo tạp dề xào rau, Tống Đại liền ngồi xổm bên bếp lò nhóm lửa cho anh, làm bếp gas thông minh của anh, nhìn bộ dáng anh không ngừng bận rộn bên bếp lò, Tống Đại bỗng nhiên nở nụ cười."Làm sao vậy?" Sở Cảnh Hòa nhìn cô từ trong khói lửa bốc lên.Khói lửa nhân gian nóng bỏng quanh quẩn ở lông mày sạch sẽ thanh thản của anh, tạp dề thắt bên hông, buộc chặt vạt áo rộng thùng thình, phác họa đường nét nhỏ mà có lực bên hông, khi nhìn về phía cô thì ý cười mềm mại dịu dàng, cảm giác làm chồng kéo đầy, thật muốn...Ngữ khí Tống Đại không nhịn được cười: "Không có gì."Ý cười của Sở Cảnh Hòa càng sâu, giống như nhìn thấu cô.Tống Đại xấu hổ cúi đầu.Đột nhiên, trước mặt cô xuất hiện một đôi đũa, cô ngẩng đầu, Sở Cảnh Hòa cười nhìn cô: "Đến nếm thử hương vị có đủ không?""Được." Tống Đại chống đầu gối đứng lên, từ trong nồi gắp một miếng sườn nhỏ."Có hơi nóng, thổi chút rồi ăn, lần đầu tiên làm món có phân lượng lớn như vậy, có hơi không chắc chắn nên cho bao nhiêu gia vị, nếu mùi vị không đủ nói cho anh biết, anh lại thêm chút." Sở Cảnh Hòa còn đang không ngừng lật đồ ăn trong nồi, ngữ khí bình thản tự nhiên.Tống Đại lại cảm giác thập phần ấm áp, phảng phất cuộc sống như vậy, bọn họ đã sống bốn năm mươi năm.*Ở một đầu khác của rừng rậm, Ôn Tiểu Tự đi chân trần giẫm lên bãi cát trắng mềm mại, bọt sóng dâng lên, hôn lên mũi chân Ôn Tiểu Tự.Trong tay cô ta cầm theo một cái thùng nhựa, nhặt một sò biển lớn ném vào trong thùng nước, ánh mắt của cô ta trải qua khoảng thời gian trị liệu này đã hoàn toàn khôi phục, thị lực không có bất kỳ vấn đề gì, quơ quơ vỏ sò và tôm đã nửa thùng cảm thấy ổn rồi, Ôn Tiểu Tự nhặt giày một bên lên, chạy về lều tạm thời dựng lên bên rừng rậm."Anh, anh xem, hôm nay ta nhìn thấy vỏ sò đều rất lớn, em còn tìm được rất nhiều rong biển, đêm nay chúng ta có thể nấu canh hải sản uống." Ôn Tiểu Tự vui vẻ nói.Ôn Cảng Sinh từ trong lều đi ra, nhìn thấy chiến lợi phẩm của Ôn Tiểu Tự, cười nói: "Không tệ, vào nghỉ ngơi một lát."Ôn Tiểu Tự đặt thùng nhựa ở một bên, phát hiện dưới lều lại trải một tầng cỏ khô thật dày, cô ta có hơi kinh ngạc: "Anh tìm ở đâu vậy?""Lúc anh tìm cây cối dựng lều phát hiện cỏ khô này, nên trải lên." Ôn Cảng Sinh nói."Thật tốt quá, có cỏ khô đi ngủ sẽ không lạnh như trước." Ôn Tiểu Tự đuôi mắt giương nhẹ, cười nói.Ôn Cảng Sinh cầm tay Ôn Tiểu Tự, ánh mắt tràn đầy thương tiếc: "Xin lỗi Tiểu Tự, anh không phải dị năng giả, không thể bảo vệ em tốt, đến bây giờ cũng chỉ có thể để em ở trong lều, nhưng anh cam đoan với em, chờ một thời gian nữa, anh sẽ xây cho em một căn phòng chân chính có thể che gió che mưa."Ôn Tiểu Tự cười lắc đầu, ánh mắt sạch sẽ. Anh trai chưa từng làm chuyện có lỗi với cô, từ nhỏ đến lớn, anh đều luôn bảo vệ cô, cho dù ở thế giới dị năng giả hoành hành này, anh cũng nguyện ý vì cô mà chắn ở trước mặt sát nhân cuồng Trọng Khấu kia."Hay là ăn cơm trước đi, bụng em đói rồi." Ôn Tiểu Tự nói."Không vội, ăn nhím sống trước đi." Ôn Cảng Sinh ngăn cô ta lại."Tại sao?" Cô ta hỏi ngược lại.Ôn Cảng Sinh nhìn một đầu rừng rậm, nói: "Vừa rồi anh thấy bên kia có khói bếp, chứng tỏ nơi này còn có những người khác ở, buổi tối chúng ta nhóm lửa, sau khi lửa tắt thì dùng đất che lại để dập tắt khói, khu rừng này rất lớn, bọn họ rất khó phát hiện ra chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận