[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 144:
Chương 144:
Trên quảng trường phố buôn bán bị tuyết phủ kín, đột ngột đứng hai thân ảnh dính dính lại một chỗ, bên cạnh còn có hai người tuyết buồn cười."Hi!" Tống Đại cười chạy tới, chào hỏi bọn họ.Hai người cùng quay đầu lại, Nguyễn Miên Miên không vui nhìn cô: "Làm gì?"Tống Đại vươn tay: "Đưa dây chuyền cho tôi.""Dây chuyền? Dây chuyền gì? Cô đừng nói lung tung được không?" Nguyễn Miên Miên nói."Tôi không nói lung tung, chính là vòng cổ ngọc lục bảo Tạ Vi trước khi chết tìm các người đòi, các người lại không đưa kia." Tống Đại nói.Sắc mặt Trần Kính trầm xuống: "Cô ấy lại nói với cô? Chết cũng không cho người ta thanh tịnh.""Người chết đã qua đời, thứ không thuộc về anh, anh cũng có thể chiếm à, lấy lại đây." Tống Đại đã nhìn thấy sợi dây nhỏ quen thuộc đeo ngọc lục bảo trên cổ Trần Kính."Cô cũng biết đây là đồ của Tạ Vi, Tạ Vi chết rồi, đồ đạc sẽ thuộc về anh Kính." Nguyễn Miên Miên nhỏ giọng bảo vệ.Tống Đại cười: "Thế nào? Tạ Vi ký khế ước bán mình cho Trần Kính sao?"Mặt Trần Kính nhất thời đen như đáy nồi, nếu Tạ Vi hoặc là người phụ nữ bình thường, anh ta đã sớm vung tay tát qua, nhưng cố kỵ chiến tích của Tống Đại ở Thiên Mỹ Cẩm Thành, Trần Kính có hơi kiêng kị."Tuy rằng chúng tôi có không gian, nhưng thật sự không có bao nhiêu đồ."Tống Đại nở nụ cười, vòng cổ ngọc lục bảo có không gian trữ vật vốn chỉ là căn cứ vào suy đoán lúc trước cô gặp Tạ Vi ở trung tâm thương mại, trên cổ cô ta đeo vòng cổ, cùng với suy đoán khi còn sống cô ta đau khổ cầu xin bọn Nguyễn Miên Miên Trần Kính trả lại vòng cổ.Không ngờ đám ngu xuẩn này lại trực tiếp chứng thực phỏng đoán của cô."Hơn nữa thứ này đã bị tôi lấy máu nhận chủ, cho dù cô cầm đi cũng vô dụng." Bước chân anh ta chậm rãi khẽ động về hướng tàu điện ngầm bên kia, nói.Cô tiến lên chặn đường lui của Trần Kính Nguyễn Miên Miên trước, trên mặt tươi cười: "Vậy cũng quá tốt, giết anh, vòng cổ không phải có thể nhận tôi làm chủ sao?"Sắc mặt Trần Kính đột biến, co cẳng bỏ chạy.Nhưng người làm sao có thể chạy qua gió, một lưỡi dao sắc bén từ trong tuyết giơ lên, trước tiên cắt đứt cổ họng của anh ta, phòng ngừa anh ta kêu to, lại cắt đứt gân chân của anh ta, Trần Kính thống khổ ngã trên mặt đất giãy giụa.Tống Đại không nhanh không chậm đi tới, gỡ vòng cổ ngọc lục bảo trên cổ anh ta xuống, nhẹ nhàng chuyển động ở đầu ngón tay, thật ra cô đã có một không gian cực lớn, vòng cổ ngọc lục bảo đối với cô mà nói cũng không có tác dụng gì.Nhưng ai lại chê kỹ năng của mình nhiều hơn chứ? Bất cứ thứ nào cô muốn, nó là của cô.Trần Kính ở trong tuyết dần dần không còn sức lực, Tống Đại quay đầu nhìn Nguyễn Miên Miên.Nguyễn Miên Miên giờ phút này thật sự trở nên mềm nhũn, tê liệt ngồi dưới đất, không ngừng cầu xin: "Buông tha cho tôi đi, tôi cam đoan tôi sẽ không nói, cô đừng giết tôi, xin lỗi, xin lỗi..."Tống Đại không muốn nghe cô ta nói nhảm, nói xin lỗi với cô có ích lợi gì, họ bức tử Tạ Vi chứ không phải cô, trực tiếp dùng phong nhận giải quyết.Nổi lên một trận gió tuyết, cuốn thi thể của bọn họ đi ném xa xa, tùy ý tuyết lớn dần dần bao phủ thi thể của bọn họ.Tống Đại quấn chặt thân thể, nhìn sợi dây chuyền ngọc lục bảo trong tay, lúc trước Trần Kính nói thứ này cần nhỏ máu nhận chủ?Cô cắn nát ngón tay, nhỏ ở phía trên ngọc lục bảo, trong nháy mắt tiến vào trong một không gian, không gian ngọc lục bảo và dị năng không gian bản thân Tống Đại bất đồng, dị năng không gian vô biên vô hạn phảng phất đứng ở trên đồng hoang.Mà không gian vòng cổ ngọc lục bảo có hạn, hơn nữa còn là một tòa nhà năm tầng cao như tòa nhà dạy học, mỗi một tầng lầu đều có năm phòng học, dùng ý niệm có thể lên lầu, mở phòng, phát hiện đồ đạc trong mỗi phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận