[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 175:

Chương 175:
Chương 175:
Tống Đại một tay đẩy Sở Cảnh Hòa ra, chính mình nhảy hướng bên kia."Tiểu Đại!" Sở Cảnh Hòa từ trên mặt đất đứng lên, nhìn bụi mù cuồn cuộn phía sau kinh hoảng hô to."Em không sao." Tống Đại xua đi bụi bặm trước mắt, lấy đèn pin chiếu vào trong hố.Cố Dực, bọn giáo sư Dương ngã xuống hố cao hai mét, mà Vu Long vì bảo vệ giáo sư Dương, thân thể bị sàn gác rơi xuống đập vào, chỉ có một đôi tay lộ ra bên ngoài.Tống Đại nhảy xuống, mượn một lực lượng gió mạnh mới đẩy sàn gác dày ra, máu thịt Vu Long mơ hồ, đã không còn dấu hiệu sinh mệnh.Giáo sư Dương nhìn thi thể Vu Long, nước mắt chảy xuống.Tống Đại bất chấp thương cảm, tòa nhà sắp sụp đổ, bọn họ phải lập tức đi ra ngoài."Cánh tay tôi bị đập bị thương, hình như xương cốt bị gãy." Cố Dực ôm cánh tay phải rõ ràng vặn vẹo."Có thể chạy là được, còn giáo sư Dương thì sao?" vừa hỏi xong, cô đã nhìn thấy mắt cá chân bị đập vỡ của giáo sư Dương."Cứ đi như vậy đi." Tống Đại giữ chặt cánh tay giáo sư Dương, cõng ông lên lưng mình, ở phía sau đẩy Cố Dực bị thương bò ra khỏi hố, còn mình thì nhảy ra theo."Tiểu Đại, anh tới - - " Sở Cảnh Hòa muốn tiếp nhận giáo sư Dương trên lưng cô.Tống Đại chạy không ngừng: "Không cần, em cõng được, chạy mau." giáo sư Dương là một ông lão gầy gò, cô ngay cả Sở Cảnh Hòa cũng cõng được, càng miễn bàn giáo sư Dương.Bốn người đồng loạt chạy ra ngoài tàu điện ngầm, cho đến cửa chính tầng một.Phạm Thụy Dương, Mễ Lan, Trọng Khấu còn đang sơ tán quần chúng bị chen chúc sập bị thương, giẫm bị thương cùng với lâm vào hít thở không thông hôn mê, bọn họ cõng người bị thương đi đứng không tiện chuyển dời bọn họ đến trong khu mỹ thực, tiếp theo lại chạy về dời đi người bị thương mới, một hồi vừa tới nãy, tòa nhà sắp sụp đổ, khủng hoảng lập tức sẽ bị đập chết, ánh mắt của bọn họ trấn định lại dũng cảm.Nhưng mà ngay khi bọn họ đau khổ dời đi quần chúng, bọn họ phát hiện, người vất vả lắm sơ tán, lại đều chen chúc ở trong khu mỹ thực, bọn họ đứng bất động không chạy, toàn bộ tụ tập ở chỗ này thậm chí ầm ĩ với nhau."Chuyện gì xảy ra?" Mễ Lan giọng nói nhạy bén: "Phạm Thụy Dương cậu tiếp tục di chuyển người bị thương, tôi đi xem.""Được."Mễ Lan nhìn giáo sư Dương và Cố Dực bị thương, lập tức nói với Tống Đại: "Mau theo tôi ra ngoài, nơi này rất nguy hiểm, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào."Tống Đại cõng giáo sư Dương sắc mặt trắng bệch, xuyên qua đám người chen chúc huyên náo, rốt cục hiểu được đã xảy ra chuyện gì."Ngoài trời tuyết lớn như vậy, chúng ta sẽ bị đóng băng đến chết khi ra ngoài!" Mọi người nhìn tuyết rơi sợ hãi nói."Đúng vậy, ở lại trong tòa nhà sẽ bị đập chết, đi ra ngoài sẽ bị đông chết, dù sao đều là chết..." Một người đàn ông đột nhiên điên cuồng kêu một tiếng, điên cuồng đánh người đàn ông bên cạnh gã ta.Người đàn ông bị đánh trở tay không kịp, không hề phòng bị đã bị người đàn ông đánh ngã, người kia nhanh chóng cởi áo khoác, mũ, bịt tai, khẩu trang của người đàn ông xuống, từng tầng từng tầng mặc trên người mình.Mọi người ngưng trệ một lát, bị hành động người đàn ông làm cho chấn động, lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, hai giây sau điên cuồng giống như bệnh truyền nhiễm lan tràn trong đám người, mọi người bắt đầu đánh nhau, cướp đoạt quần áo của đối phương, cũng có người bất lực tuyệt vọng cuộn mình trong góc, lẳng lặng chờ đợi tử vong đến."Dừng lại!" Mễ Lan và các binh sĩ liên tục bắn cảnh cáo.Tống Đại đặt giáo sư Dương trên mặt đất, chuẩn bị đi bảo Ngu Ngọc Trạch chữa khỏi cho ông ấy."Đưa quần áo cho tôi, nếu không tôi sẽ thiêu chết cậy!" Một người đàn ông cầm gần nửa bình rượu mạnh, một tay cầm bật lửa, dồn Ngu Ngọc Trạch vào góc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận