[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 168:
Chương 168:
Lốc xoáy khổng lồ xa xa khổng lồ mà dọa người, mây dày cuốn theo tuyết và mảnh vụn tòa nhà xoay tròn thẳng đứng, phát ra tiếng nổ như sấm sét, giống như một con cuồng thú ra khỏi lồng, chạy như điên về phía Tống Đại, chấn động tòa nhà đến phát run, thiên địa dao động.Tống Đại nhắm hai mắt lại, tháo găng tay xuống, lòng bàn tay tản mát ra một đạo bạch quang, Phi Tuyết Kiếm đầy trời từ một đạo vòng xoáy ngược chiều kim đồng hồ trống rỗng dựng lên, gió cuồng săn thổi đến Tống Đại hỗn độn tóc dài, mỗi một lực đạo thổi quét ở trên người cô tựa như một trọng kích, vòng xoáy như cự nhân tham lam bạo thực nhanh chóng nuốt phệ bành trướng, cho đến khi trưởng thành thành một đạo lốc xoáy khác.Tống Đại mở hai mắt ra, chỉ về phía xa xa, lốc xoáy trong nháy mắt giống như một người khổng lồ phát cuồng chạy như điên gào thét về phía cự thú.Lốc xoáy bắc bán cầu đều là theo chiều kim đồng hồ xoay tròn, mà Tống Đại chế tạo là hồ lốc xoáy ngược chiều kim đồng, hai lực lượng ở trên bầu trời phát ra va chạm rung trời động đất, tiếng gió phảng phất gào thét, cho đến cự thú bị cự nhân cắn nuốt, trên bầu trời chỉ để lại lốc xoáy cô sáng tạo không ngừng xoay quanh tại chỗ, bầu trời chung quanh hắc áp trầm thấp.Lòng bàn tay Tống Đại nắm chặt, lốc xoáy vừa rồi còn đang rít gào nháy mắt biến mất trong gió tuyết, phảng phất chưa từng tới, nếu như không phải hỗn độn trước mắt chứng minh hết thảy xảy ra vừa rồi, quả thực tựa như một giấc mộng.Tống Đại xoay người trở về dưới đất, lại nhìn thấy Sở Cảnh Hòa xuất hiện ở phía sau cô, trên mặt mang theo chấn động và tán thưởng tự đáy lòng: "Anh biết em rất lợi hại, nhưng không nghĩ tới lợi hại như vậy, vừa rồi lốc xoáy kia đã bị em thôn phệ hết sao?""Ừ." Tống Đại gật gật đầu."Có cảm thấy không thoải mái không?" Sở Cảnh Hòa tháo găng tay da màu đen của mình xuống, đeo lên tay cô, găng tay còn dính nhiệt độ cơ thể anh đeo lên ấm áp vui vẻ."Không có, cảm giác rất tốt." Thôn phệ lốc xoáy đối với cô mà nói không phải việc gì khó."Vậy chúng ta trở về đi, bên ngoài rất lạnh, lần sau đi ra ngoài nhớ giấu ở trên người dán mấy miếng dán ấm áp." Sở Cảnh Hòa lôi kéo tay cô, bỏ trong túi quần áo của mình, bàn tay thô ráp nắm thật chặt cô.Vừa trở lại tàu điện ngầm, Cố Dực đã kích động chạy tới: "Lốc xoáy biến mất rồi? Cô giải quyết rồi? Cô không sao chứ? Bị thương không?"Vô số ánh mắt chờ đợi nhìn cô.Tống Đại thản nhiên gật đầu: "Ừ.""Thật tốt quá, lốc xoáy bình ổn rồi." Mọi người kích động nói."Không hổ là chị Tống của tôi, chỉ là lốc xoáy, quả thực không đáng nhắc tới, đừng nói một lốc xoáy, cho dù thêm mười cái nữa cũng không thành vấn đề." Đại Sam điên cuồng khen ngợi.Mễ Lan đứng dậy: "Tôi nghe được rất nhiều âm thanh quần chúng, chuẩn bị dẫn họ đi phòng y tế, các người ai cùng đi với tôi?"Phạm Thụy Dương là người đầu tiên hưởng ứng: "Tôi đi! Tôi đi!""Tôi cũng đi." Trọng Khấu cũng giơ tay lên, nhưng tư thế có hơi cứng ngắc.Cuối cùng bọn họ hợp thành tiểu đội năm người Mễ Lan, Phạm Thụy Dương, Trọng Khấu, Đại Sam, Bạch Diêu, cùng với rất nhiều binh lính.Lúc đi ngang qua bên người Tống Đại, Mễ Lan len lén tiến đến bên tai Tống Đại: "Thật ra chồng cô cũng bị thương, anh ta không cho chúng tôi nói cho cô biết, thế nhưng vừa vặn khi đó tôi ù tai, gì cũng không nghe thấy."Tống Đại nghe xong sắc mặt khẽ biến, nhìn chằm chằm Sở Cảnh Hòa: "Anh bị thương còn gạt em?""Tiểu Đại anh không phải..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận