[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 52:

Chương 52:
Chương 52:
Tống Đại vừa chuyển đồ dùng trong nhà vừa quan sát sắc mặt Tạ Vi, quả nhiên, nghe Cố Chí Cao khích lệ Nguyễn Miên Miên, sắc mặt Tạ Vi càng ngày càng khó coi.Cũng may Nguyễn Miên Miên không ở đây bao lâu đã trở về, lúc gần đi cùng Tạ Vi sát vai mà qua, nụ cười thuần mỹ trên mặt so sánh với biểu tình khó coi của Tạ Vi, có vẻ có vài phần châm chọc.Tống Đại suy nghĩ một lát, đều là nữ tính cô thật sự không muốn nhìn thấy một nữ sinh khác bị cắm sừng còn chẳng hay biết gì.Vì vậy thừa dịp Cố Dực trở về nhà chuyển đồ, bốn phía không có ai, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô gái vừa rồi, trước cơn mưa một ngày thân mật với bạn trai cô trong thang máy, tôi nhìn thấy, loại đàn ông cặn bã này không đáng để cô trả giá vì anh ta, sớm chút bứt ra mới tốt."Tạ Vi biến sắc, một đôi con ngươi thanh tú địu dàng đột nhiên liếc ngang cô một cái, lớn tiếng nói: "Anh Kính mới không phải cặn bã!"Tống Đại: "..."Cố Dực đang chuyển đồ dừng bước, vẻ mặt mơ hồ nhìn các cô, sao lại cãi nhau?Biểu tình Tạ Vi tràn ngập phẫn nộ, nhìn chằm chằm Tống Đại: "Một người ngoài như cô căn bản không biết anh Kính là dạng người đàn ông gì, anh ấy bình thường đối với tôi tốt thế nào cô đã thấy chưa? Cho dù Nguyễn Miên Miên mang thai con của anh ấy thì thế nào? Cô dựa vào cái gì dùng một câu cặn bã đã phủ định toàn bộ của anh ấy? Cô có biết anh ấy là một người đàn ông tốt biết đảm đương hay không! Cuộc sống của cô rất khổ sao? Nhất định phải châm ngòi ly gián, nhìn người khác cũng khổ giống như cô mới vui vẻ?"Thanh âm Tạ Vi không ngừng cất cao, hấp dẫn anh em họ Ôn."Có chuyện gì vậy?"Sở Cảnh Hòa đang ở trong phòng cân nhắc dời bàn trà gỗ ra ngoài thế nào, nghe được thanh âm bên ngoài, lập tức chạy ra ngoài chắn ở trước mặt Tống Đại, ngăn cách cô và Tạ Vi hùng hổ dọa người."Bảo bối xảy ra chuyện gì?" Trần Kính cũng đi tới tầng 28.Nghe được thanh âm của Trần Kính, nước mắt Tạ Vi lộp bộp rơi xuống, cô ta chỉ vào Tống Đại: "Anh Kính, người phụ nữ kia luôn nói xấu anh, em không chịu nổi người khác nói anh như vậy."Tống Đại: "..." Đây chính là cảm giác bị đâm sau lưng sao?"Trần Kính nhìn thấy mặt Tống Đại và Sở Cảnh Hòa, nhất thời nhớ tới tình cảnh lúc trước anh ta và Nguyễn Miên Miên hôn nhau mãnh liệt trong thang máy bị bọn họ bắt gặp, nhất thời có hơi chột dạ.Nhưng có Tạ Vi bảo vệ lại cho anh ta sức mạnh lớn lao, anh ta sờ sờ đầu Tạ Vi, rộng lượng nói: "Không có việc gì, bọn họ thích nói thì cứ để bọn họ nói đi, chúng ta tự mình sống tốt là được, cục cưng đừng tức giận."Trăm năm hảo hợp." Tống Đại cười lạnh nói xong bốn chữ này, lập tức lôi kéo Sở Cảnh Hòa trở về nhà, rầm một tiếng đóng cửa lại."Em thật ngu xuẩn! Em thật sự tự mình coi thường mình! Em vì sao lại phải đi khuyên cô ta! A a a!" Tống Đại sắp bị nhồi máu cơ tim, cô hận không thể vả hai cái miệng của mình.Sở Cảnh Hòa dịu giọng an ủi: "Tiểu Đại, đừng tức giận với loại người này, không đáng."Nhìn Tạ Vi cho dù bị đội nón xanh cũng muốn bảo vệ Trần Kính, Sở Cảnh Hòa giống như thấy được bóng dáng mẹ anh, Mạnh Vũ.Lúc trước bà ngoại bảo bà ta ly hôn, anh cũng khẩn cầu bà ta ly hôn, cho dù cuộc sống sau này có khổ có mệt anh cũng nguyện ý đi theo mẹ, nhưng bà ta sống chết không muốn.Bà ta luôn cho rằng tình yêu và sự bao dung của bà ta có thể khiến một người đàn ông hồi tâm chuyển ý, đáng tiếc, rác rưởi chính là rác rưởi.Tống Đại ăn một miếng chocolate, dựa vào đồ ngọt giảm bớt phiền muộn trong lòng.Ban đêm cô ngủ cùng với tiếng mưa to lay động cùng oán niệm thật lâu khó bình ổn, ngoài cửa sổ bầu trời âm u sấm sét vang dội, một bức cảnh tượng tận thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận