[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 109:
Chương 109:
Tống Đại chưa bao giờ cho bất luận kẻ nào muốn thương tổn cô cơ hội thở dốc sống sót, nếu dám làm, sẽ phải trả giá thật lớn.Một nam một nữ chạy như điên trên đường phố biệt thự trống rỗng, nhiệt độ cao và kinh hãi vượt quá nhận thức làm cho ngay cả kêu cứu mạng cũng không kêu lên được, bọn họ chạy rất xa cũng không phát hiện Tống Đại đuổi theo, rốt cục dừng lại sau một sườn núi thấp bí ẩn, hai chân như nhũn ra quỳ trên mặt đất, may mắn mình còn sống.Hô hô - -Một cơn gió lạnh thổi qua, cành cây khô cao lớn chấn động, nụ cười trên mặt hai người trong nháy mắt cứng ngắc ngưng trệ, máu tươi từ cổ phun ra, hai đầu lâu rơi xuống đất.Tống Đại nhìn thi thể cháy đen dưới chân, cứ như vậy đặt ở trong sân nhà mình thì thật sự có trở ngại.Cô một tay khiêng thi thể đi về phía Hồ Nam, Hồ Nam đã khô cạn, đất bùn rạn nứt có không ít tôm cá thối rữa, cô ném thi thể vào, đặt lửa đốt sạch thi thể, miễn cho sinh ra vi khuẩn.Sau khi làm xong, Tống Đại đi về phía biệt thự, đụng phải Dương Hiên đang chạy tới."Tiểu Tống tôi mới vừa ngửi đến mùi cháy khét, Tĩnh Thủy bảo tôi ra xem, cô không sao chứ?"Tống Đại lắc đầu, ngữ khí bình thản: "Gặp phải một tên ngốc uy hiếp tôi, không cho thức ăn và nước uống sẽ phóng hỏa đốt nhà, kết quả không cẩn thận tự thiêu chết mình."Trên mặt Dương Hiên có hơi không nhịn được, ho khan một cái: "Được, cậu không sao là tốt rồi."Tống Đại nhìn hắn: "Anh bị bệnh?""Chỗ chúng tôi ở nhiều người, có vài người vốn đã bị bệnh, hơn nữa không khí đục ngầu không lưu thông, hình như tôi cũng bị lây bệnh, nhưng chỉ ho khan thôi, không sao đâu, thuốc lần trước cô cho Tĩnh Thủy còn, tôi về uống một viên là được."Tống Đại gật đầu, im lặng một hồi, nói: "Người vừa rồi uy hiếp muốn phóng hỏa thiêu chết tôi, hình như sống một mình, cũng không biết cụ thể là hộ nào, anh có thể tìm xem, sau đó dẫn theo chị Giang và Tranh Tranh dọn qua."Dương Hiên có hơi vui vẻ: "Được, tôi đi tìm đây, cám ơn cô.""Không cám ơn." Tống Đại cười nói.Mùi khói đốt nhà không nhỏ, nhưng chỉ có Dương Hiên đi ra, tuy rằng không giúp được gì, nhưng phần ý tốt này cô nhận.Đám người kia giết không ít người, trong nhà hẳn là còn trữ lương thực, nếu Dương Hiên có thể tìm được biệt thự bọn họ ở, phỏng chừng lại có thể trốn trong tầng hầm ngầm một thời gian.Sau khi tạm biệt Dương Hiên, Tống Đại đi vào biệt thự, trước khi mở cửa đi xuống cầu thang, cô liếc mắt nhìn hai anh em Ôn gia biệt thự đối diện.Bọn họ vừa mới nhìn thấy không? Hẳn là nhìn thấy rồi.Quên đi, nhìn thấy cũng không sao, cô cũng không quan tâm.Khóa kỹ cửa, một lần nữa buộc chuông gió lên tay nắm cửa, Tống Đại đi xuống tầng hầm ngầm, mới vừa đi tới cầu thang tầng ngầm hai nhìn thấy Cố Dực mặt hướng xuống đất.Tống Đại: "Làm sao vậy?"Sở Cảnh Hòa ngồi ở một bên sô pha, thản nhiên nói: "Không biết, đột nhiên ngã xuống."Cô đi tới bên cạnh Cố Dực, xác định anh ta rơi vào hôn mê, thấp giọng nói: "Xem ra là anh ta sắp thức tỉnh dị năng, giúp em đỡ anh ta đến phòng bên cạnh đi, anh ta hiện tại hôn mê ở tại tầng ngầm một cũng không bảo vệ ban đêm được."Sở Cảnh Hòa gật đầu, khiêng Cố Dực lên vai.Bên cạnh bọn họ là một gian phòng trống, cô lấy ra nệm và gối mềm mại đặt trên mặt đất, nói với Sở Cảnh Hòa: "Để ở đây đi.""Được." Sở Cảnh Hòa khom lưng, đặt Cố Dực trên vai xuống.Đông...Một tiếng vang nặng nề, là tiếng đầu Cố Dực đập vào tường phát ra."Xin lỗi Tiểu Đại, anh không phải cố ý, tay của cậu ta ngăn trở tầm mắt của anh." Sở Cảnh Hòa nhìn cô, ánh mắt vô tội ngữ điệu áy náy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận