[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 65:

Chương 65:
Chương 65:
Quân nhân lấy ra một quyển số nhỏ, ghi tình huống phản ứng của lão nhân gia vào quyển sổ nhỏ: "Được, tôi sẽ đi nói với cấp trên. Mấy ngày nay mưa to nhỏ, rất nhiều côn trùng cũng xuất hiện, nhất là loại côn trùng có sức sống ngoan cường như gián, ngài trở về chặn cửa sổ lại, đừng để cho những côn trùng nhỏ này có chỗ chui vào."Lúc cúi đầu ghi chép, Tống Đại nhìn thấy trên cổ quân nhân kia cũng có chấm đỏ tương tự như ông lão, hình như cũng là vết côn trúng cắn, chẳng lẽ anh ấy cũng bị cắn?Tuy rằng không xác định, nhưng Tống Đại vẫn ghi tạc lời đặn đò của quân nhân trong lòng.Sau khi trở về Tống Đại lập tức quét dọn một bên góc nhà với Sở Cảnh Hòa, sau đó rải phấn phòng trùng ở chung quanh cống thoát nước, chỗ chân tường ẩm ướt.Cô có thể chịu đựng trong nhà có một con hổ, cũng không thể chịu đựng trong nhà toát ra gián chuột côn trùng này, quá ghê tởm, lực sinh sản lại mạnh, giết cũng giết không hết.Đồng thời cô lại cầm thuốc trừ sâu và bột chống côn trùng cho Giang Tĩnh Thủy ở tầng 30, Cố Dực còn tự bế trong nhà, không gặp ai, cô không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể yên lặng giúp anh ta làm chút chuyện, lấy bột chống côn trùng ra, rải một tầng thật dày trước cửa nhà anh ta.Sở Cảnh Hòa dựa nghiêng ở cạnh cửa, nhìn Tống Đại chuyên chú làm việc cho Cố Dực, ngay cả một chút chi tiết cũng không nguyện ý buông tha, con ngươi nhàn nhạt nhìn chằm chằm biển số nhà 2801. đuôi mắt hờ hững."Tiểu Đại, có muốn dùng băng dính bịt lại khe cửa sổ không?" Anh đi lên phía trước hỏi."Cũng được, những côn trùng này chỗ nào cũng nhúng tay vào, chỉ cần một con gián nhỏ vào, cái nhà này về sau sẽ thành ổ gián."Sau khi rắc phấn chống côn trùng cho Cố Dực xong, Tống Đại và Sở Cảnh Hòa về nhà, từ trong không gian lấy ra hai cuộn băng dính màu đen, loại băng dính này có độ dính và tính không thấm nước tốt hơn chút so với băng dính trong suốt, cô và Sở Cảnh Hòa mỗi người một cuộn băng dính, dọc theo khe cửa sổ ban công vững vàng dính chết.Chỉ là phần dưới của cửa sổ bị dính chết, nhưng khung cửa sổ phía trên quá cao bọn họ đều không với tới, vốn dĩ bàn ăn trong phòng ăn bị lấy ra ngăn chặn cửa phòng cháy, mấy ngày nay ăn cơm đều ở trên bàn trà, cô lại không có trữ thang.Đang lúc Tống Đại nhìn cửa sổ rầu rĩ, cô bỗng nhiên cảm giác thân thể nhẹ nhàng, cánh tay hữu lực của Sở Cảnh Hòa ôm lấy chân của cô, bàn tay dày rộng bảo vệ eo của cô, vô cùng thoải mái mà ôm cô lên, đặt ở trên vai của mình.Tống Đại theo bản năng ôm lấy cổ của anh: "Anh làm gì vậy?"Sở Cảnh Hòa ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt sạch sẽ của phản chiếu hình ảnh cô: "Như vậy em sẽ làm được rồi."Trong mắt Sở Cảnh Hòa ngẩng mắt nhìn cô cực kì sáng, bên môi còn chứa nụ cười, Tống Đại không nhịn được dời mắt, nhỏ giọng nói: "Vậy anh ôm chặt, đừng để em ngã xuống.""Ừ." Thanh âm Sở Cảnh Hòa trầm thấp, lòng bàn tay rộng lớn bảo vệ sau lưng cô, sợi tóc rủ xuống cọ xát đầu ngón tay thô ráp của anh, anh hơi co chặt ngón tay, giống như khóa cứng rắn vững vàng chế trụ eo của cô.Tống Đại không hiểu sao cảm thấy bên hông có hơi nóng, xé băng dính màu đen dán vào khung cửa sổ. Dán xong một cánh cửa sổ, Sở Cảnh Hòa liền ôm cô đi tới trước một cánh cửa sổ khác, cánh cửa sổ này và khung cửa sổ có hơi biến dạng, cho nên khe hở có hơi lớn, cửa sổ ước chừng có năm mm, gió ngoài cửa sổ theo khe hở chui vào, thổi vào trên mặt cô, kích thích sợi tóc đến thắt lưng cô, phủ lên mặt mày thanh tuấn của Sở Cảnh Hòa.Tống Đại cúi đầu nhìn anh."Sao vậy?" Ánh mắt Sở Cảnh Hòa vẫn dừng trên người cô, trong suốt chuyên chú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận