[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 56:
Chương 56:
Mấy ngày nay vì tiết kiệm nước, cô tắm rửa chỉ dùng khăn lông lạnh bị nước mưa làm ướt đơn giản lau một lần, tắm nước nóng thoải mái như vậy vẫn là lần đầu tiên.Vết máu đã khô cạn trên đa thịt, giữa sợi tóc chậm rãi bị nước nóng thấm mềm rửa sạch, ở trong nước trong suốt của bồn tắm hôn mê từng tia từng tia vết đỏ.Tắm rửa xong Tống Đại quấn áo ngủ sạch sẽ đi ra, tóc ướt sũng còn đang nhỏ nước.Trong lúc cô tắm, Sở Cảnh Hòa đã sớm thay quần áo sạch sẽ, vết máu trên cổ cũng đã được lau sạch.Khi anh thấy Tống Đại chỉ đơn giản quấn áo ngủ đi ra, mặt mày ôn nhuận nhàn nhạt nhướng lên, cầm lấy khăn lông khô ráo đi tới, lau sạch mái tóc dài của cô, ngữ khí có hơi trách cứ: "Sao không lau khô đi ra, cẩn thận bị cảm."Tống Đại cười: "Không có máy sấy, gội đầu thật phiền phức."Lấy cớ, trước kia lúc có máy sấy tóc, em cũng thường không sấy khô tóc, tóc ướt hết rồi."Tống Đại ngượng ngùng cười: "Chuyện này cũng bị anh phát hiện rồi."Sở Cảnh Hòa kéo cô đến bên sô pha, bất đắc dĩ cười: "Lại đây, anh lau khô cho em."Tống Đại vui vẻ ngồi ở trên thảm bên cạnh sô pha, lưng mảnh khảnh tựa vào giường của hắn, cảm thụ được sợi tóc ướt sũng được đầu ngón tay có chút thô ráp của anh xoắn lên, dùng khăn lông khô ráo lau chùi từng chút một, hút khô hơi nước.Quá trình này rất dài, Tống Đại mới đầu còn có thể bảo trì tư thế ngồi tiêu chuẩn, dần dà thắt lưng mỏi nhừ, liền mềm nhũn ghé vào đùi anh, ngáp một cái.Lòng bàn tay rộng rãi ấm áp ở trên đầu của cô khẽ vuốt một cái, đỉnh đầu truyền đến tiếng Sở Cảnh Hòa cười khẽ: "Buồn ngủ sao?"Cô vào nửa đêm bị một đám người Vương Mãnh nháo tỉnh, hiện tại mới rạng sáng bốn giờ, trời tối vô biên vô hạn."Có hơi, muốn ngủ lại rồi, anh không buồn ngủ sao?" Giọng cô mệt mỏi."Không buồn ngủ." Sở Cảnh Hòa hạ thấp mắt vân vê từng sợi tóc của cô, từng vòng từng vòng quanh ngón tay thon dài thưởng thức."Vậy anh cũng thật sự có thể thức đêm." Tống Đại đưa tay sờ sờ tóc, sợi tóc nửa khô nửa ướt, xúc cảm có chút dịu lạnh: "Như vậy cũng có thể rồi chứ, có thể ngủ rồi."Đầu ngón tay Sở Cảnh Hòa dịu dàng đẩy ngón tay Tống Đại ra, đoạt lại sợi tóc ướt: "Không được, ngủ như vậy sẽ đau đầu.""Sao anh lại có lý do giống như mẹ em." Tống Đại chống cằm lên đầu gối Sở Cảnh Hòa, nhỏ giọng oán giận nói.Trên mặt Sở Cảnh Hòa ý cười nồng đậm: "Tất cả mọi người nói như vậy, vậy xem ra độ tin cậy rất cao."Tống Đại chép miệng, từ trong không gian một hộp đồ ăn vặt ra: "Nếu không thể ngủ, đành phải ăn chút đồ ăn vặt giết thời gian.Sở Cảnh Hòa không nói gì, đó chính là đồng ý.Cô cắn một miếng đồ ăn vặt, bởi vì là mới ra lò, còn hơi nóng, thịt thơm mềm bao vây rong biển vụn cắn một miếng nhân ngọt ngào đã chảy ra."Ăn ngon, anh cũng ăn một miếng." Tống Đại giơ một miếng cho anh nói.Sở Cảnh Hòa vốn không muốn ăn. Lượng cơm bình thường anh ăn lớn, nhưng chỉ cần cơm nước xong thì cơ bản sẽ không ăn đồ ăn vặt, nhưng Tống Đại vẫn giơ đồ ăn vặt, một bộ anh không ăn, cô sẽ không buông tay xuống.Anh bất đắc dĩ cúi người cúi đầu, đang muốn cắn ai ngờ Tống Đại đột nhiên ngẩng đầu lên, môi của anh lướt qua sợi tóc ẩm ướt mang theo mùi thơm cùng cánh môi mềm mại của cô chạm vào nhau.Con ngươi Sở Cảnh Hòa run lên, theo bản năng muốn ngẩng đầu, nhưng lại bị Tống Đại ôm lấy cổ, đầu ngón tay tinh tế cắm vào mái tóc ngắn mềm mại của anh, nụ hôn triền miên lại nhiệt liệt dây dưa trong tiếng mưa to, anh chậm rãi nhắm mắt lại, bàn tay dày rộng nắm bả vai đơn bạc của cô, cánh tay chậm rãi buộc chặt ôm cô vào trong ngực, đôi mắt ôn nhuận thanh nhã dần dần mê ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận