[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây
Chương 275:
Chương 275:
Lúc trước sóng triều mãnh liệt, những con sên này đều bị sóng cuốn vào trong nước không nổi lên, hiện tại sóng lớn bình ổn, những con sâu xoáy này cũng trong nháy mắt bơi lên.Lâu Thiên Thiên trực tiếp đông lạnh nước gần thuyền kayak thành băng, theo đó con sên trong nước cũng bị đông cứng lại."Lợi hại." Tống Đại tán thưởng nói."Hắc hắc, chuyện nhỏ." Lâu Thiên Thiên có hơi đắc ý cười rộ lên."Băng này dày bao nhiêu? Có thể chịu được trọng lượng của vài người không?" Cô lại hỏi.Lâu Thiên Thiên nói: "Độ dày đại khái nửa bàn tay đi. Hẳn là có thể chịu đựng được.""Từ nơi này đến tòa nhà, cô có thể đông cứng ra một con đường băng không?"Lâu Thiên Thiên lộ vẻ mặt khó xử: "Có hơi khó, nhiều nhất chỉ có thể đông được một nửa khoảng cách.""Như vậy cũng đủ rồi, chạy đi!" Tống Đại là người đầu tiên nhảy xuống thuyền, thu thuyền vào không gian."Hoắc Bình làm sao bây giờ?" Cận Lạc Bạch hỏi.Ngu Ngọc Trạch ôm ngực, sắc mặt tái nhợt yếu ớt.Sở Cảnh Hòa nói: "Không có việc gì, tôi cõng anh ấy."Ý cười yếu ớt của Ngu Ngọc Trạch đọng lại trên mặt, lông mày nhạt nhăn lại, thật sự có loại bộ dáng bệnh hoạn.Mấy người vào lúc Lâu Thiên Thiên biến ra băng vẫn luôn chạy.Ánh mắt Cố Dực dán lên người Sở Cảnh Hòa, hận không thể đóng đinh thân thể anh: "Đồ bất lực, Tống Đại bị người bắt nạt cũng không mở miệng, còn giúp đỡ Hoắc Bình, chưa từng thấy người đàn ông yếu đuối như vậy."Cận Lạc Bạch ở bên cạnh nghe được, khẽ nhếch môi, ánh mắt còn lạnh hơn cả tuyết.Sở Cảnh Hòa không phải uất ức, anh thật sự quá thông minh, quá hiểu rõ Tống Đại, quá biết làm sao để nắm chặt trái tim Tống Đại.Chuyện Hoắc Bình này, Tống Đại không sai, cô cũng không tính toán so đo, Sở Cảnh Hòa liếc mắt một cái liền nhìn ra.Mặc dù trong lòng anh có giận, muốn làm khó dễ với Hoắc Bình, nhưng anh biết cứ như vậy, sẽ kéo Tống Đại vào.Vừa lúc Cố Dực nóng nảy xen vào, nói ra lời trong lòng Sở Cảnh Hòa, Sở Cảnh Hòa tự nhiên sẽ có cơ hội hòa giải giả bộ người tốt rộng lượng của anh, bình ổn một trò khôi hài, làm cho Tống Đại càng thêm thích anh.Ngu Ngọc Trạch nhìn hiểu, cho nên toàn bộ quá trình anh ta không chen vào, chỉ giả bệnh trả thù Hoắc Bình.Chỉ có Cố Dực, hồn nhiên bất giác mình đã trở thành công cụ thúc đẩy tình cảm vợ chồng bọn họ.Trong lúc suy nghĩ, mấy người đã chạy tới cuối đường băng."Tiếp tục đi về phía trước thì không được, tôi không kiên trì nổi." Lâu Thiên Thiên nói."Làm đường băng ra một độ cong." Tống Đại hô.Được." Lâu Thiên Thiên dựa theo chỉ thị của cô, làm ra một độ cong trên băng, vừa ngưng kết xong, một cơn phong đã thổi ở trên người mọi người.Dựa vào quán tính và sức gió, mọi người được sức gió nâng lên đưa đến tòa nhà còn cách hơn 200 mét."Trời ạ! Chúng ta sống sót!""Tôi vừa mới bay lên sao? Lại đến một lần nữa!" Có chàng trai trẻ vẫn còn lưu luyến trong cơn gió kia."Lại đến, anh cho rằng dị năng của người ta là gió lớn thổi tới? Không cần nghỉ ngơi à?" Trì Lộ nói.Thanh niên nam sinh có hơi ngượng ngùng, đột nhiên anh ta chỉ vào mặt tường: "Mau nhìn, con sên bò lên! Trên mặt nước toàn là sên.""Lui về phía sau." Tống Đại ôm anh ta và Trì Lộ lui về phía sau.Lúc trước bọn họ ngồi trên thuyền kayak, cô không dám dùng lửa, bây giờ cô có thể yên tâm mạnh dạn đốt.Trì Lộ kích động nắm chặt hai tay, đại lão lại muốn mở rộng năng lực!Tống Đại giơ tay lên, liệt hỏa như cơn lốc từ lòng bàn tay của cô tuôn ra, thiêu đốt ở trên mặt nước to lớn, ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt lên sóng nhiệt ngập trời, nước và lửa va chạm sinh ra sóng khí nóng rực không chỉ làm cho con sên trên mặt nước trong nháy mắt thiêu đốt thành một đoàn bụi bặm màu đen, rơi vào trong nước, càng làm cho trên mặt nước tuôn ra hơi nước nhiệt độ siêu cao, theo sóng nước trôi nổi, ngọn lửa vô biên vô hạn đốt lên, rót vào mỗi một góc thành thị.Ngọn lửa dữ dội khiến người ta sợ hãi lại khiến người ta cuồn cuộn, mang theo uy lực tuyệt vọng khắc vào cốt tủy, lại là ánh bình minh cứu vớt bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận