[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 248:

Chương 248:
Chương 248:
Tống Đại dừng bước, xoay người nói với bác sĩ hoài nghi ý nghĩa tồn tại của bản thân: "Tôi nghe Cận Lạc Bạch nói, vào ngày tận thế mưa to chuyển dời tới đều là chuyên gia đứng đầu các lĩnh vực, như vậy, ngài cũng nhất định là người nổi bật trong ngành y học, khéo léo không bột đố gột nên hồ, lần này không cứu được bệnh nhân không phải bởi vì nguyên nhân của ngài, xin đừng hoài nghi chính mình, văn minh nhân loại sẽ có lúc xây dựng lại một lần nữa, trong quá trình này còn có rất nhiều người cần ngài."Nói xong, Tống Đại từ trong không gian lấy ra mười bộ quần áo phòng hộ và ba bao khẩu trang đưa cho ông ấy: "Thời tiết ẩm ướt, ốc sên kia có thể còn xuất hiện, một chút tâm ý, hi vọng các người ở chăm sóc bệnh nhân, đồng thời, cũng có thể bảo vệ tốt chính mình."Nói xong Tống Đại liền xoay người đẩy Ngu Ngọc Trạch rời đi, bác sĩ ngoại khoa cảm nhận được sức nặng nặng trịch trong tay, hốc mắt có chút phiếm hồng đi vào trại chữa bệnh, giữ chặt bác sĩ y tá đang bận rộn: "Nào, mau mặc quần áo phòng hộ vào, cẩn thận ốc sên đầu xoáy chui vào trong quần áo.""Bốp bốp bốp - -""Cảm động, thật cảm động!" Đậu Văn Quang vỗ tay đột nhiên xuất hiện trước mặt Tống Đại, sau lưng là Đậu Nguyên đang vênh váo tự đắc.Tống Đại cũng không kỳ quái, từ lúc đoàn người các cô đi tới trại chữa bệnh, đồng hồ đeo tay trên cổ tay cô đã rung động, hơn nữa tần suất rung động vô cùng mãnh liệt, cô bước đầu phỏng chừng ngoại trừ Đậu Văn Quang và Đậu Nguyên hiện tại, ít nhất còn có ba người đang ẩn thân."Đại Đại, lời cháu vừa nói thật sự làm cho chú cảm động, đứa bé trưởng thành, anh Tống và chị dâu trên trời có linh cảm nhìn thấy con gái hiểu chuyện như thế, hẳn là cũng sẽ cảm thấy vui mừng.""Tống Đại, trái tim của tôi đau quá, đừng lề mề, mau dẫn tôi đi." Ngu Ngọc Trạch nhăn mày nói năng kiêu ngạo không kiên nhẫn. Mặc dù nói tim đau, nhưng hai tay che lại đôi tai kia của anh ta, ý chê ông ta ồn ào rất rõ ràng."Được." Tống Đại thầm cười, bỏ qua sự tồn tại của Đậu Văn Quang, không rời đi.Đậu Nguyên cắn răng, tức giận bất bình nhìn bóng lưng Tống Đại: "Con mẹ nó kiêu ngạo quá, ba, ba đã nói ba với ba cô ta là anh em nối khố, ba nhìn cô ta lớn lên mà, sao cô ta dám đối xử với ba như vậy, giữa hai người có phải có khúc mắc gì không?"Đậu Văn Quang ngửa đầu, thản nhiên nói: "Khúc mắc thì không tính, chẳng qua là ba nói hơi quá, không phải chuyện lớn gì, nó chỉ mang thù mà thôi."Đậu Nguyên nghe xong càng thêm tức giận: "Phụ nữ đúng là lòng dạ hẹp hòi, ba, nếu con bị ba bốn lần làm mất mặt như ba, mới mặc kệ cô ta có phải phụ nữ hay không, trực tiếp giết xả hết giận.""Tống Đại, bọn họ đi chưa?" Ngu Ngọc Trạch dựa vào xe lăn một ly, mái tóc dài mềm mại như rong biển nhẹ nhàng cọ vào tay Tống Đại đẩy xe lăn."Ừ." Cô gật đầu, trong tay đã không có bất kỳ chấn động nào.Ngu Ngọc Trạch nói: "Cô đã chán ghét Đậu Văn Quang như vậy, tại sao không trực tiếp giết ông ta, cô cũng không phải không giết được ông ta."Tống Đại thản nhiên cúi đầu: "Lúc trước là muốn trực tiếp giết ông ta, nhưng sau đó tôi biết có dị năng hệ hỏa, vì vậy thay đổi chủ ý."Đối thủ hiện tại của cô, không chỉ có một mình Đậu Văn Quang, còn có nhóm người tàng hình của ông ta, hiện tại lại có thêm một tên cướp đoạt dị năng giả Trọng Khấu, cô cần tìm người luyện tập."Quên đi, tôi nghĩ cô hẳn là tự có suy tính đi." Ngu Ngọc Trạch nói.Đưa anh ta đến trước phòng, Ngu Ngọc Trạch đứng dậy nói với Tống Đại: "Đừng quên sữa tắm, dầu gội đầu, nước rửa tay của tôi, nhất định phải có vị trà trắng."Tống Đại gật đầu: "Được.""Vậy tôi chờ cô, đừng quên." Ngu Ngọc Trạch mắt nhỏ hơi cong, nốt ruồi nước mắt làm cho đuôi mắt tự mang mị thái, càng giống một cái móc sắc bén, lộ ra dấu vết khiêu khích với Sở Cảnh Hòa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận