[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 86:

Chương 86:
Chương 86:
Tiếp theo cô lại lạnh lùng nhìn Sở Hướng Dương đợi ăn mì măng cay đang ngâm, giọng lạnh như băng: "Đưa mì ăn liền cho tôi.""Không cho! Không cho!" Sở Hướng Dương liếc mắt nhìn cô, mở nắp mì ăn liền ra, phi phi phi nhổ mấy ngụm nước miếng vào bên trong, dương dương tự đắc cười: "Cô còn muốn không? Đấy đấy!"Tay Tống Đại nắm cứng, một chân đá ngã mì ăn liền lên trên mặt cậu ta, đắc ý trên mặt Sở Hướng Dương còn chưa rút đi, đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết: "A a a nóng quá!"Sở Chính Quân giận dữ: "Con mẹ nó mày dám động đến con tao!?""Sở Chính Quân, có phải là con của ông hay không còn chưa biết đâu." Giọng Sở Cảnh Hòa không lớn, lại khiến mỗi người ở đây đều nghe được vô cùng rõ ràng.Tôn Lan Tuệ cao giọng nói: "Sở Cảnh Hòa mày ngậm máu phun người."Sở Cảnh Hòa lấy ba lô trong lều ra, lấy ra giám định cha con đã sớm chuẩn bị xong, ném vào mặt Sở Chính Quân: "Vốn định cho ông, kết quả gặp phải mưa to, hiện tại đưa cũng không muộn."Sở Chính Quân không thể tin nhìn kết quả giám định phía trên: người kiểm tra số 1 Sở Chính Quân và người kiểm tra số 2 Sở Quang Huy không có tồn tại quan hệ cha con.Tôn Lan Tuệ quỳ trên mặt đất tay chân run rẩy: "Ông xã, nó hãm hại em, Quang Huy làm sao có thể không phải con của anh chứ, em theo anh nhiều năm như vậy, anh tin em đi."Sở Chính Quân đã cảm thấy mình phát sáng ánh xanh lục rực rỡ căn bản sẽ không nghe Tôn Lan Tuệ giải thích, quơ nắm đấm muốn đánh: "Đồ kỹ nữ, mày lại để ông đây đội nón xanh nhiều năm như vậy."Tôn Lan Tuệ sợ chết khiếp, sợ mình bị đánh thảm như Mạnh Vũ, thét chói tai khóc trốn sau lưng Sở Quang Huy trưởng thành, mọi người trong sân bóng rổ thoáng cái bị chuyện đảo ngược này làm cho sợ ngây người, ăn dưa ăn siêu thỏa mãn.Sở Cảnh Hòa nhìn một màn này, trong mắt tràn đầy trào phúng.Tống Đại căn bản không nghĩ tới Sở Quang Huy lại không phải là con trai của Sở Chính Quân, nhưng không thể không nói, nhìn bộ dáng thở hổn hển của Sở Chính Quân rất hả giận.Chỉ là bọn họ hiện tại không thể tiếp tục ở chỗ này, chờ Sở Chính Quân phản ứng lại, khẳng định sẽ dựa vào đứa con ruột Sở Cảnh Hòa này.Ông ta là một phiền toái vứt không xong lại tạm thời không thể giết."Chúng ta đi thôi." Cô nói.Sở Cảnh Hòa cúi đầu: "Đi đâu?""Đi đâu cũng được, chỉ có hai chúng ta." Tống Đại nắm tay anh.Ánh mắt Sở Cảnh Hòa sáng lên ánh sao thâm trầm: "Được."Thừa dịp bóng đêm còn chưa buông xuống, lực chú ý của mọi người đều ở trên người bọn Sở Chính Quân đang đánh nhau, Tống Đại dẫn theo Sở Cảnh Hòa rời khỏi nơi tránh nạn, chuẩn bị đi tới biệt thự khu Nam Ngạn đã rút nước đọng.Mặc dù hiện tại bên trong khẳng định toàn là bùn, nhưng ít nhất nơi đó chỉ có hai người bọn họ, ai cũng sẽ không đến quấy rầy bọn họ.Trên đường cô suy nghĩ, tuy rằng một nhà Sở Chính Quân xuất hiện rất đáng hận, nhưng bọn họ vốn nên chết ở tận thế, hiện tại lại vẫn sống sờ sờ, nói rõ vận mệnh có thể bị thay đổi, Sở Cảnh Hòa cũng có thể thay đổi kết cục hẳn phải chết.Chỉ là...Tống Đại nắm chặt tay Sở Cảnh Hòa, cả nhà Sở Chính Quân kiếp trước chết trong tân phòng Cẩm Tú Uyển, kiếp này rõ ràng giống như kiếp trước, chỉ thiếu biến số Sở Cảnh Hòa này lại sống sót, có phải nói rõ kiếp trước bọn họ chết là...Cô ngửa đầu nhìn sườn mặt Sở Cảnh Hòa phản chiếu trong ánh tà dương đỏ như máu, trầm mặc ấm áp lại bao dung như trời chiều, cô kiễng mũi chân gắt gao ôm lấy cổ anh.Sở Cảnh Hòa cúi người, ánh mắt nhu hòa thanh tịnh như nước: "Làm sao vậy?"Tống Đại vùi mặt vào cổ anh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể anh, hít sâu một hơi: "Rất thích anh, rất thích, rất thích anh, Sở Cảnh Hòa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận