[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 330:

Chương 330:
Chương 330:
Tống Đại cười cười, nói với Cận Lạc Bạch: "Các người mau trở về thu dọn đồ đạc đi, phải nhanh!""Không, tôi sẽ không đi!" Cố Dực người đầy bùn đất trở về, trong tay còn cầm xẻng, xem ra anh ta đã an táng hai anh em Ôn gia.Cố Dực nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt cô, ném xẻng xuống, nói: "Bọn họ có đi hay không cũng không sao, dù sao bọn họ ở lại cũng không có tác dụng gì, nhưng tôi sẽ không đi, tôi muốn đi cùng cô."Tống Đại cười, vỗ mạnh lên đầu anh một cái: "Đừng làm tôi thêm phiền, mau đi!""Không được!" Cố Dực hô to: "Muốn chết cùng chết - - này, Sở Cảnh Hòa anh đáng chết, anh trói tôi làm gì? Buông tôi ra!"Sở Cảnh Hòa dùng dây leo tường vi trói chặt Cố Dực, lại vỗ gáy ngất đi, ném anh ta cho Lý Liễm vừa xuống lầu: "Cô Lý, giao cậu ta cho cô."Lý Liễm đỡ lấy Cố Dực.Cô ấy biết người Tống Đại muốn đối phó là ai, tuy rằng chính cô ấy là dị năng giả hệ kim, nhưng cô ấy có thể cảm giác được thực lực của đám người Tống Đại, Sở Cảnh Hòa, Cố Dực đều ở trên cô ấy, lại nhìn thấy bộ dáng dị năng giả khác nghiêm túc như thế, hình tượng cô gái nhỏ nội liễm Trọng Khấu trong lòng cô ấy chậm rãi sinh ra biến hóa, nhưng mặc dù như vậy, cô ấy cũng không muốn dùng một mặt xấu nhất phỏng đoán học sinh mình dạy ra, hoặc là nói, cô ấy còn ôm một tia hy vọng đối với Trọng Khấu.Bởi vậy, Lý Liễm qua tay đẩy Cố Dực cho Hoắc Bình, nói: "Tống Đại, tôi ở lại trợ giúp cô nhé, chúng ta đều đi, để một mình cô quá nguy hiểm. Tôi là giáo viên của Trọng Khấu, em ấy có lẽ sẽ nghe lời tôi."Thật là một giáo viên tốt. Tống Đại nghĩ thầm, nhưng như vậy vô dụng."Trọng Khấu có dị năng cướp đoạt, còn có độc thể, ánh sáng cường quang, sóng âm, dịch chuyển tức thời, hệ thủy, tự lành, hơn nữa cô ta còn không cảm giác được đau đớn, cô Lý cô ở lại chỗ này, tôi dám cam đoan khi cô ta giết cô sẽ càng hưng phấn." Tống Đại thản nhiên nói.Sắc mặt Lý Liễm hơi đổi, nghiễm nhiên không nghĩ tới Tống Đại lại nói như vậy."Dẫn theo bọn Tiểu Quyên Tiểu Tuyên rời đi, nhanh lên!" Tống Đại thúc giục nói."Tống Đại, cô - - " Cố Dực còn đang giãy giụa hô to, Ngu Ngọc Trạch không chịu nổi, trực tiếp cầm dương xỉ khô phơi nắng bên cạnh nhét vào miệng anh ta: "Ô ô ô - - " Cố Dực còn chưa từ bỏ ý định.Ngu Ngọc Trạch hung hăng đạp anh ta một cước: "Ngu xuẩn, Tống Đại bảo cậu đi đã nói rõ cô ấy nắm chắc, cậu ở đây thêm loạn làm gì!"Nói xong, Ngu Ngọc Trạch vội kéo Cố Dực đi.Tất cả mọi người đi rồi, trong trường học lập tức trở nên quạnh quẽ, Tống Đại nhìn Sở Cảnh Hòa còn đang không nhanh không chậm tưới nước cho hoa, do dự một chút, chuẩn bị mở miệng. Đúng lúc này, Sở Cảnh Hòa cũng nói chuyện."Em cũng muốn anh đi à?" Anh hỏi.Tống Đại gật đầu: "Em không sợ lửa, nhưng anh thì không."Sở Cảnh Hòa đặt bình nước xuống, đi tới trước mặt cô, nâng mặt cô, chuyên chú nhìn vào mắt cô: "Nói cho anh biết, em thật sự nắm chắc sao? Thật sự nắm chắc giết chết cô ta sao? Anh lo lắng, rồi lại sợ ở lại sẽ trở thành liên lụy của em.""Có." Tống Đại vỗ về tay anh, cũng nhìn ánh mắt của anh, trong suốt dịu dàng giống như rượu ấm trong ly thủy tinh: "Sở Cảnh Hòa, em là vì anh mới trở về, nói một câu ích kỷ, nếu như em biết không đánh lại cô ta, chuyện đầu tiên em làm chính là cất anh vào không gian, cất vào trong thân thể của em."Vẻ mặt ngưng trọng của Sở Cảnh Hòa bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, anh vây quanh cô, vùi mặt vào cổ cô, cất tiếng cười ha hả: "Được, vậy em nhất định phải nhớ, nhất định phải về bên anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận