[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 170:

Chương 170:
Chương 170:
"Hệ phong?" Bạch Diêu nghe được đôi câu vài lời, chậm rãi nói: "... Tống Đại sao?"Trọng Khấu không để ý đến cậu ấy, vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, sau khi trở lại phòng trực tiếp đóng cửa lại, cũng mặc kệ tâm tình Bạch Diêu bên ngoài.*Nửa đêm, Tuyết Đoàn giống như nổi điên nhảy lên nhảy xuống ở trong phòng, cho dù Ngu Ngọc Trạch cưng chiều nó, cũng khó tránh khỏi nổi giận."Mày không ngủ, còn không cho tao ngủ?" Ngu Ngọc Trạch khoác một chiếc áo khoác đứng dậy, muốn lấy thức ăn mèo cho nó, lúc này mới phát hiện thức ăn cho mèo đã ăn xong.Tuyết Đoàn không ngừng kêu meo meo, làm một con mèo có tố chất, tiếng kêu của Tuyết Đoàn vừa mềm vừa ngọt, giọng cũng rất nhỏ, sẽ không ầm ĩ đến những người khác."Không cần kêu, ngày mai tao lại đi van cầu cô ấy được không?" Ngu Ngọc Trạch ôm Tuyết Đoàn."Hôm nay vốn muốn cứu chồng cô ấy, để cô ấy nợ tao một ân tình, như vậy tao đưa tay đòi cũng có thể đẹp mắt một chút, nhưng chồng cô ấy lại từ chối tao, ngày mai dùng phương pháp gì để cô ấy nợ tao ân tình đây?""Meo meo meo - - " Tuyết Đoàn ở trong lòng anh ấy vẫn kêu không ngừng.Ngu Ngọc Trạch bất đắc dĩ: "Được rồi, được rồi, tao hiện tại dẫn mày đi xem, nếu bọn họ ngủ thì chúng ta trở về được không?"Anh ta phủ thêm áo khoác màu đen, ôm Tuyết Đoàn, cầm đèn đi lại trong đêm tối, màu sắc thuần đen tôn lên khuôn mặt tái nhợt của anh ta không hề tỳ vết.Phòng 09 còn sáng đèn, nhưng không phải đèn sợi đốt của tàu điện ngầm, mà là màu cam ấm áp vàng nhạt đậm, ánh sáng xuyên thấu qua rèm cửa sổ thuần trắng tràn ra bên ngoài.Không ngủ.Ngu Ngọc Trạch đi tới trước cửa.Tống Đại được Sở Cảnh Hòa ôm vào trong ngực, cánh tay kiên cố ôm chặt lưng mỏng của cô, một tay chống ở vách tường phía sau cô.Thiết Tuyến Liên bò đầy phòng, vào mùa không thuộc về nó nở ra hoa tím đậm như thác nước, dây leo tinh tế quấn lên cánh tay của cô, xúc cảm hơi lạnh mềm mại phảng phất như đang nhẹ nhàng liếm láp mồ hôi mịn màng trên da thịt của cô, xem những thứ này coi là chất dinh dưỡng của mình liều mạng hấp thu, ở bên tóc mai của cô nở ra đóa hoa nồng đậm nhất, mùi thơm ngào ngạt mãnh liệt đến mức làm cho cô không thở nổi.Sở Cảnh Hòa khẽ cắn vành tai của cô, nụ hôn nhỏ vụn từ trán một đường xuống phía dưới, dần dần trở nên nóng bỏng, nhiệt độ phảng phất như bị một trận lửa lớn thiêu đốt, dưới ánh đèn ánh mắt thanh nhã của anh mờ mịt ra thần vận khác, yết hầu thở dốc lăn lộn đều tản ra lực hấp dẫn trí mạng.Tống Đại giãy thoát thoát khỏi dây leo quấn ở trên người, cắn đứt dây leo nở rộ bên môi cô, quấn lấy cổ của hắn, hôn lên nước hoa thơm ngào ngạt bức người, tiếng nước làm dịu, thân thể Sở Cảnh Hòa trong nháy mắt căng thẳng, ngay cả dây leo triền miên ở trên thân thể bọn họ cũng chợt co rút nhanh, dây leo mềm mại run rẩy, sương sớm tưới vào trên người lẫn nhau.Cô hơi di chuyển xuống, cắn nhẹ vào yết hầu không ngừng lăn lộn của anh."A - - " Sở Cảnh Hòa nhất thời cắn cánh tay.Dây leo cảm ứng được cảm xúc của chủ nhân giống như điên cuồng quấn lấy Tống Đại, dây leo mềm mại vòng quanh đầu ngón tay của cô, cuồng nhiệt quấn cô, cho dù bị động tác có hơi thô bạo của cô kéo đứt lá hoa, kéo đứt dây leo, cũng giống như điên cuồng quấn quít lấy.Ngu Ngọc Trạch ngoài cửa đang chuẩn bị gõ cửa, nghe được một tiếng đè thấp lại mang theo sung sướng này, nhất thời biến sắc, ôm Tuyết Đoàn lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận