[Mạt Thế] [Thiên Tai Trữ Hàng] Tất Cả Mọi Người Đều Muốn Quyến Rũ Vợ Yêu Của Ông Đây

Chương 124:

Chương 124:
Chương 124:
Nghề trồng hoa khắc ở bên trong huyết mạch bắt đầu thức tỉnh, thừa dịp Hoắc Bình không chú ý, cô lấy đi một phần từng loại chủng loại bồn hoa nhỏ trồng trọt, còn lại thì xem ai có vận may tốt.Tiếp theo các cô lại cùng nhau đi siêu thị Gia Nhạc, tuy rằng phần lớn đồ ăn đều ngâm nước tới biến chất hư thối, thế nhưng loại loại gạo chân không cần nhiệt độ cao nấu chín vẫn có thể lấy, các cô mỗi người lấy hai túi."Tống Đại, tôi giúp cô chuyển." Trên vai Hoắc Bình khiêng hai túi gạo 30 cân, nhìn Tống Đại chuẩn bị chuyển gạo nói."Không cần, tôi tới là tốt rồi." Trên vai Sở Cảnh Hòa cũng khiêng hai túi gạo, nhưng tay kia rất nhẹ nhàng xách túi gạo trước mặt cô lên.Dù sao cũng làm việc nặng nhọc từ nhỏ ở trên công trường lớn lên, tuy rằng cơ bắp không to lớn như Hoắc Bình, nhưng sức lực lớn, một tay có thể nhẹ nhàng ôm Tống Đại lên.Sở Cảnh Hòa khiêng hơn một trăm cân gạo bước đi như bay ở phía trước, lấy ra một sợi dây thừng cố định gạo ở ghế sau xe.Hoắc Bình nhìn bóng lưng Sở Cảnh Hòa, có hơi xấu hổ thu tay lại."Anh trước đây đã từng là một huấn luyện viên thể hình?" Tống Đại hỏi.Đôi mắt Hoắc Bình giật mình chút, lập tức lắc đầu trên mặt, anh tuấn cương ngạnh lộ ra nụ cười ngại ngùng: "Phản ứng đầu tiên phần lớn mọi người khi nhìn thấy tôi đều cảm thấy tôi là huấn luyện viên thể hình, thật ra không phải, tôi chỉ là thích tập thể hình mà thôi, trước đó luôn làm ăn nhà nghỉ, vào trước tận thế mưa to bắt đầu theo anh họ đến thành phố H chơi, kết quả chơi không tới vài ngày đã gặp phải mưa to, rốt cuộc không trở về được.""Thì ra anh là ông chủ nhà trọ, làm nhà trọ ở đâu?""Ở Khu thắng cảnh Vân Lạc Sơn Phong. Khi mùa thấp điểm không bận rộn, tôi sẽ đưa du khách đến rừng trúc trên núi để trải nghiệm việc đào măng, tìm sâu tre, chuột trúc, thêm chút vui vẻ cho chuyến đi của họ." Nói vậy, khuôn mặt của Hoắc Bình tràn ngập hoài niệm."Tôi trước kia ở nhà trọ nếu gặp được ông chủ như anh thì tốt rồi." Tống Đại cười nói.Hoắc Bình nhìn cô, trên mặt tuấn tú mang theo ý cười: "Chờ tận thế qua đi, cô có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào."Được." Tống Đại một lời đồng ý.Khi anh ta khiêng gạo đặt ở trên xe ba bánh đưa lưng về phía Tống Đại, nụ cười trên mặt Tống Đại nhạt đi, buông xuống một tia cảnh giác cuối cùng đối với anh ta.Lúc trước khi anh ta đưa chuột cho cô, phản ứng đầu tiên của cô là, dưới nhiệt độ cao tận thế, chuột cho dù sống sót, cũng sẽ trốn trong động không ra, hơn nữa cửa động cũng sẽ rất bí mật, người sống trong thành phố trừ phi có vận may nghịch thiên, nếu không không có khả năng tìm được động chuột.Cho nên lời nói cô vừa rồi mới cố ý bẫy Hoắc Bình, hiểu rõ quá khứ anh ta.Khi Hoắc Bình nói với cô, trước kia anh ta thường xuyên đào chuột trúc, tất cả đều giải thích thông suốt, chuột trúc còn có thể đào được, đào hang chuột cũng không có gì kỳ quái."Tống Đại, ghế sau xe đạp các người buộc gạo, hẳn là không ngồi được, nếu không cô ngồi xe ba bánh của tôi đi, tôi chở cô trở về" Hoắc Bình nói.Tống Đại lắc đầu, trực tiếp ngồi trên xà trước xe đạp, ôm eo Sở Cảnh Hòa, lộ ra nụ cười, đôi mắt sáng long lanh: "Không cần, tôi ngồi ở phía trước cũng được.""Nhưng cô ngồi phía trước không an toàn... Bằng không các người thả gạo trên ghế sau lên trên xe ba bánh đi, dù sao tôi là dị năng giả hệ cường hóa thể lực, đồ vật nhiều hơn nữa tôi cũng có thể kéo được." Hoắc Bình nói."Vậy sao? Vậy tôi sẽ không khách khí!"Cố Dực đặt hai túi gạo trên xe đạp của mình vào trong xe ba bánh của Hoắc Bình, nhìn vẻ mặt kinh ngạc trên mặt Hoắc Bình, anh ta lộ ra nụ cười chân thành: "Lão Hoắc, anh thật sự là một người tốt, cám ơn."Sắc mặt Hoắc Bình cứng ngắc lại chút, thấy khóe miệng Sở Cảnh Hòa nhếch lên độ cong rất khó phát hiện, bàn tay nắm tay lái xe siết chặt, giọng nói buồn bực: "Không cần gọi tôi là lão Hoắc, tôi mới 26 tuổi."Anh ta rất trẻ, tuyệt đối không già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận